Ông Xã Đáng Yêu Của Nữ Tổng Tài Lãnh Huyết
Sau khi sáng xong cô nhấc mông đi xuống văn phòng làm việc. Vừa ngồi làm việc cô vừa nhớ đến bảo bối đáng yêu của cô. Đột nhiên môi cô nhếch lên 1 nụ cười....
5p sau tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Âu Thị....
-" Chủ tử !!" Kim cung kính hành lễ.
-" Ân !!! Ngồi đi." Cô cúi đầu sửa xoạn đống tài liệu.
Theo lời của cô Kim đi lại gần bộ Sofa màu đen và ngồi xuống.
-" Tôi có việc muốn nhờ cậu." Cô ôm đống tài đi tới gần bộ Sofa.
-" Chủ tử người cứ nói, thuộc hạ sẽ làm tất cả mọi thứ người sai khiến." Kim Cúi đầu cung kính trả lời
-" Vậy anh hãy giúp tôi sử lý cái đống tài liệu này, cái này, cái này, cái này...và cái này nữa." Cô đưa 1 đống tài liệu cao ngập mặt cho Kim.
Kim nhìn đống tài liệu cao hơn đầu mình lắc đầu ngán ngẩm, nhưng biết làm sao được anh là thuộc hạ mà...
Sau khi đưa cho Kim sử lý đống tài liệu kia cô lái xe đến thành phố B để gặp bảo bối đáng yêu của cô, đi được một nửa đoạn đường cô đột nhiên nhớ ra là mình không có biết nhà của Nguyệt Nguyệt... cô bèn tấp xe vào lề lấy điện thoại bấm 1 dãy số gồi gọi.
-" Này , hãy điều 1 chiếc trực thăng đến đây cho tôi." Nói xong cô tắt điện thoại và đột nhiên cô mỉm cười...
5 phút sau có 1 chiếc trực thăng đáp xuống trước mặt cô.
-“ Chủ tử!!! thỉnh người lên.” 1 nam nhân áo đen cung kính cúi đầu.
-“ Ân !!!” Cô gật đầu rồi quay người bước lên chiếc trực thăng.
Trong trực thăng…
-“ Ủa Mộc sao ngươi lại ở đây??? Ở trong bang không có việc gì làm sao ??? “ Cô nằm dài lên ghế tay cầm cuốn sách vừa đọc vừa hỏi.
-“ Bẩm chủ tử thuộc hạ lo cho sự an nguy của chủ tử lên thuộc hạ phải đi theo.” Mộc trả lời.
-“….” Thôi kệ hắn vậy, dù cô có nói gì đi nữa thì hắn cũng không thay đổi đâu. Trong đám chỉ có tên Mộc này là đầu gỗ ….
10p sau tại Nam Cung gia….
Chiếc máy bay đậu xuống, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi máy bay chân vừa chạm đất thì…
Hự, *đau chết mất* Cái gì vậy trời…. Cô ngẩng đầu lên xem chuyện gì vừa sảy ra thì đập vào mặt cô là 1 khuôn mặt vô cùng… vô cùng là xinh đẹp nha…
-“ Ân Ân…Nguyệt Nguyệt nhớ Ân Ân lắm !!!” Hắm ôm chặt cổ cô.
-“ Nguyệt Nguyệt bình tĩnh buông ta ra trước được không ???” Cô hơi nhăn mày nói.
-“ Ân !! Được nha.” Hắn mỉm cười toe tóe nhìn cô.
Ây da , đáng yêu quá đi mất. Bây giờ cô muốn lập tức đem hắn ăn…
Cô vừa dựng dậy thì hắn ôm cô không nhả..( y chang bạch tuột.. hajzzz) Cô cười khổ, biết làm sao bây giờ hắn đáng yêu như vậy cô đâu có nỡ bỏ hắn ra.
-“ Ân Ân!!! “ Hắn ngước mắt nhìn cô với đôi mắt long lanh.
-“ Ân !!!:” Cô cúi đầu xuống nhìn hắn.
-“ Ân Ân đừng…đừng …bỏ …Nguyệt Nguyệt nha..!!!” Hắn nói bằng giọng sắp khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...