Ông Xã Đáng Yêu Của Nữ Tổng Tài Lãnh Huyết
Cô và Nguyệt Nguyệt cùng nhau lên xe , cô chở hắn tới 1 quá cà phê vô cùng sang trong tên là " Quen". Dừng xe cô mở cửa bước xuống, thấy vậy Nguyệt Nguyệt cũng mở cửa bước xuống theo.
Cô và Nguyệt Nguyệt vừa bước xuống xe đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của những người qua đường. Cô thì có thể quen với những ánh mắt kia con Nguyệt Nguyệt chưa quen nên hắn bám chặt lấy tay cô không buông. Cô cúi đầu hôn lên trán hắn một cái và nở 1 nụ cười tươi rói. Nhanh chóng dắt hắn vào trong quán cà phê. Quán cà phê này có đủ không gian mà khách yêu cầu, Cô thích những nơi thoáng mát và im lặng.
-"Âu Tổng mời ngài qua bên này." 1 nhân viên trong quán cafe đến đưa cô va hắn tới 1 căn phòng gần cửa sổ.
Mở cửa đi vào thấy 1 Người thanh niên khoảng 30 tuổi , cô kéo Nguyệt Nguyệt vào ngồi chiếc ghế còn trống phía đối diện.
-“ em tới rồi sao ???” Người thanh niên kia cười híp mắt nhỉn ÂU DƯƠNG ÂN và NGUYỆT NGUYỆT
-“ Sog rồi sao ???” cô nhìn người thanh niên phía đối diện lạnh lùng hỏi
-“ em thật là nhẫn tâm nga, không thể chào anh lấy 1 tiếng sao ???” Người thanh niên kia bĩu môi nhìn cô oán trách.
-“ Này HÀN VĨNH THỤY, Em không có thời gian để nói chuyện phiếm với anh đâu.” Cô trừng mắt nhìn HỨA VĨNH THỤY.
-“ ây dô, đây là người vợ xinh đẹp của em hay sao ??? thật khả ái nha …” HỨA VĨNH THỤY híp mắt cười gian nhìn NGUYỆT NGUYỆT.
-“ Xin chào !!” Nguyệt Nguyệt khép nép nói.
-“ xin giới thiệu, tôi là HỨA VĨNH THỤY là người tình của Ân nhà em.” Hắn híp mắt nhìn NGUYỆT NGUYỆT.
-“ a..” Nguyệt Nguyệt a 1 tiếng rồi im, khuôn mặt Nguyệt Nguyệt nhăn nhó trông thật khó coi. Nguyệt Nguyệt thấy tự nhiên tim mình nhói lên, nước mắt bất giác rơi xuống… Nguyệt Nguyệt cố kìm dòng nước mắt lại không cho nó rơi xuống nữa… nhưng mà hình như những giọt nước mắt này không nghe theo lời hắn. Nước mắt cứ như suối ào ạt chảy ra.
ÂN ÂN của hắn… ÂN ÂN sẽ bỏ rơi hắn ư… ÂN ÂN không cần hắn nữa ư ??? rất nhiều câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu hắn… hắn không chịu dk…
Đang tính giải thích với NGUYỆT NGUYỆT mà quay sang thấy Nguyệt Nguyệt đã òa khóc từ lúc nào.
Cô liếc mắt trừng HÀN VĨNH THỤY 1 cái rồi quay sang dỗ giành NGUYỆT NGUYỆT.
-“ Sao vậy Nguyệt Nguyệt ????” cô ôm lấy hắn khẽ hỏi.
Nguyệt Nguyệt ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn cô sau đó cúi xuống khóc tiếp…
-“ Ân Ân sẽ bỏ rơi Nguyệt Nguyệt sao ???” Nước mắt hắn không tự chủ lại rơi xuống lần nữa.
-“ Không có đâu ta thương Nguyệt Nguyệt n hất mà.” Cô ôm hắn thật chặt… Ây da Nguyệt Nguyệt là đồ ngốc mà.
-“ …” hắn không nói gì mà tiếp tục khóc
Thấy vậy cô khẽ nâng mặt hắn lên rồi đặt môi mình vào môi hắn khẽ cắn mút. Cô dưa lưỡi mình vào khẽ chêu chọc lưỡi hắn khẽ liếm mút…. 3 phút trôi qua cô khẻ nhả môi hắn ra, hắn dùng sức hít lấy không khí. Mặt hắn đỏ bùng môi hắn khẽ cong lên oán trách hành vi phạm tội của cô. Cô thấy vậy lấy lưỡi khẽ liếm môi mình, thấy vậy mặt hắn càng đỏ them nữa.
-“ Này này.. tôi vẫn còn ngồi ở đây chưa chết đâu.” HÀN VĨNH THỤY mặt đỏ gay nhìn 2 người thủ phạm kia….
-“ vật e cần anh đã làm song.” Vừa nói hắn vừa nói vừa dưa cho Ân Ân cái hộp màu hồng.
Ân Ân thuận tay nhận lấy cái hộp , mở ra cô ưng ý gật đầu.Nguyệt Nguyệt thấy cái hộp màu hồng kia khẽ nhướm mày lên nhìn.
-“ Thích không ???” Ân Ân lấy 1 chiếc nhẫn deo lên ngón áp út của Nguyệt Nguyệt mỉm cười hỏi.
Nguyệt Nguyệt không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Thấy vậy cô liền hôn hắn…. Hôn rất nhiều lần. Còn HÀN VĨNH THỤY thì biết điều lên chạy mất dép rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...