Ông Xã Đáng Sợ Quá Đi!
Nhưng ngày hôm sau cô vừa vào phòng thư ký.
Tiểu Nhị nói với cô:
"Phu nhân cô chuẩn bị chút đi! Rồi ra sân bay."
"Sân bay, chúng ta đi đâu sao?"
"Không có chỉ có cô và giám dốc thôi.
Có bản hợp đồng cần ký gấp giám dốc bảo cô đi cùng anh ấy."- Bạch Diêm An nghe xong liền hiểu anh lại lấy việc công giải quyết việc riêng.
"Tôi có thể không đi không."
"Được chứ! Cô có thể nghỉ việc ở nhà.
Còn đã đi làm thì phu nhân cô không thể giở chứng tiểu thư được!"- Tiểu Nhị nhìn cô nói.
Dù trong lòng ấm ức cô không thể làm gì lúc ra sân bay thấy anh cùng với hai vali rõ rằng là chuẩn bị mà tới đáng ghét.
Lên máy cô xoay lưng với anh thể hiện bản thân giận hờn.
Trạch Dương không để tâm, anh muốn đưa cô đi chơi, cô còn không chịu để anh phải kiên lên máy bay.
Hạ cánh hai người đi xe ra bến tàu sau đó đi tàu siêu tốc ra một hòn đảo nhỏ.
Ở bến tàu có người đợi sẵn hai người.
"Trạch Tổng, Trạch phu nhân tôi là Tiểu Ngũ đến đón hai người." - Tiểu Ngũ nghiêm người cúi chào.
Bạch Diêm An nhìn thanh niên trước mặt có chút nghi ngờ Tiểu Bát , Tiểu Lục, Tiểu Nhị giờ đến Tiểu Ngũ sao tên bọn họ lại theo số thứ tự vậy.
Tiểu Ngũ nhìn mặt cô liền hiểu vấn đề trong lòng cô.
"Phu nhân cô đừng bất ngờ chúng tôi đều là người một nhà trên tôi còn có hai anh trai và hai chị gái bên dưới ngoài Tiểu Lục và Tiểu Bát ra tôi còn hai em trai và một em gái."
"Thì ra vậy bố mẹ cậu sinh nhưng mười người sao? Ngưỡng mộ thật đó."
Tiểu Ngũ cười khổ thật ra họ vốn trong cùng cha mẹ chỉ là được nhận nuôi huấn luyện sau đó được người ta thuê về làm việc mà giá thuê dương nhiên không rẻ.
Mỗi người họ đều có một chuyên môn riêng Tiểu Nhị vốn rất giỏi máy tính, Tiểu Lục lại giỏi về độc dược, Tiểu Bát rất giỏi về súng và dao hơn nữa so chín người anh em còn lại Tiểu Bát là em gái út được cưng chiều lên tính cách có chút hoạt bát hơn.
Tiểu Ngũ đưa hai người đến ngôi nhà gỗ một mặt đối biển.
Bước vào là phòng khách bộ bàn ghế lớn đối điện ti vi phòng được trang trí chậu cây lau góc phòng lối liền là phòng bếp còn một một cửa kính nhìn ra biển, bên cạnh có một phòng ngủ bên cạnh mặc dù hơi nhỏ lại rất đẹp.
Bạch Diêm An nhìn thấy đã rất thích.
" An An em chuẩn bị chút đi tối cùng anh đi dạ hội.
Giờ anh đi gặp đối tác em nghỉ ngơi chút đi."
Bạch Diêm An ngoan ngoãn gật đầu vốn tưởng anh chỉ đưa cô đi chơi không ngờ thực sự là đi ký hợp đồng.
" Em nghỉ chút đi! Đừng để bản thân quá mệt! Chút Tiểu Ngũ đến đón em."- Trạch Dương mang đồ để vào phòng ngủ sau đó cằm tài liệu rời đi.
Bạch Diêm An thấy cũng hơi mệt lên về phòng ngủ.
Hơn hai tiếng sau có tiếng gõ cửa.
" Phu nhân, em là Tiểu Thất em mang chút điểm tâm tới cho phu nhân."
Bạch Diêm An mở cửa nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt thì bất ngờ.
"Phu nhân, em là Tiểu Thất là chị sinh đôi với Tiểu Bát, em sẽ hầu hạ cô trong thời gian cô ở đây."
Bạch Diêm An gật đầu ra bàn ngồi ăn điểm tâm Tiểu Thất mang đến, trong lúc đó Tiểu Thất dọn dẹp đồ vào tủ cho hai người.
" Phu nhân, em giúp người chuẩn bị nha!"
" Mấy giờ bữa tiệc bắt đầu tôi muốn đi tắm trước ."
" Để em chuẩn bị nước cho cô, sáu giờ bữa tiệc mới bắt đầu."
"Vậy cám ơn em."
" Phu nhân khách sáo rồi! Em nghe Tiểu Bát nói phu nhân chiếu cố con bé rất nhiều!"
" Tiểu Bát rất hiểu chuyện."
" Được phụ vụ chủ nhân tốt như phu nhân là phúc con bé."- Tiểu Thất giúp cô bật bình nóng chuẩn bị khăn tắm cho cô.
Bạch Diêm An nhìn bản thân trong giương khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ lễ phục lộng lẫy.
Vừa đúng lúc Tiểu Ngũ tới đón cô tới hội trường.
Vì còn có công việc lên để lại mình cô rời đi.
Bạch Diêm An lại ngơ ngác tìm chồng trong đám đông không may cô pha phải người con gái cô ta khó chịu ra mặt.
" Tiểu thư thành thật xin lỗi cô."
"Xin lỗi cái gì cô biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không? Cả đời cô cũng không mua nổi đâu?"- Hạ Nguyệt Phương hét lên trước ngực của váy trắng có vết rượu đỏ đúng là rất khó chịu.
Giọng cô nàng rất to khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn xì xào.
"Cô gái đó là ai vậy?"
"Khômg biết nữa ? Chưa gặp bao giờ?"
"Bộ đồ của Hạ tiểu thư là bộ đồ bản giới hạn năm nay."
" Đúng vậy , đáng tiệc thật đó!"
Bạch Diêm An cúi đầu cô phải làm sao đây, chưa gì đã gây ra hoạ lớn rồi!
"Kính thưa các quý ông các bà, cám ơn sự có mặt của các vị tới bữa tiệc nhỏ của tôi.
Để bắt đầu bữa tiệc ngày hôm nay tôi xin mời chủ nhân hòn đảo lên phát biểu đôi lời."-Giọng Trạch Dương vang lên khiến mọi người cũng không còn quan tâm chuyện kia nữa.
Anh vừa đứt lời ánh đèn liền chiếu vào người cô.
Bạch Diêm An giật mình mọi người vô tay.
Trạch Dương đứng trên sân khấu đưa tay phía cô.
Bạch Diêm An từng bước tiến phía anh, nắm tay anh bước lên sân khấu.
Anh đã chuẩn bị sẵn văn bản cho cô đọc.
Cô bước lên từ trên cao nhìn xuống ánh mắt mọi người nhìn cô khiến cô có chút sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...