Ông Xã Đáng Sợ Quá Đi!


Lam Tiểu Ly đứng trong văn phòng tay cằm ly trà nhâm nhi, thời tiết này quả thực rất dễ chịu trời se se lạnh cộng thêm nắng ấm áp chiếu vào.

Cảm giác yêu tĩnh này thực sự rất quen thuộc giống như yên tĩnh trước giông bão.

Vớ vẩn sao tự dưng lại nghĩ đến điền xấu đó làm gì.

Nghĩ kỹ lại thì bão chỉ có thể đến được một nơi.

Cái gia đình có hai vợ chồng mà cả hai đều có vấn đề thần kinh đúng là đáng thương nhưng mà kẻ đáng thương đó lại có tiền có quyền.

Gia sản trong tay đếm không xuể.

Giờ mới thấu câu thiên tài và kẻ điên giống nhau.

Nghĩ lại bản thân mình lấy bệnh án của chồng ra để chữa bệnh vợ đúng là có chút tội lỗi.
"Không được anh không được vào.


Hôm nay bác sĩ Lam hôm nay kín lịch rồi!"- Bên ngoài tiếng y tá bên ngoài vọng vào.
Cô còn chưa kịp phản ứng cánh cửa đã bị Trạch Dương đã bay.

Đúng là linh quá nhắc tào tháo, tào tháo liền tới.
"Xin lỗi bác sĩ tôi không giữa nổi anh ta."- Y Tá ấm ức nói.
"Cô ra ngoài trước đi."- Lam Tiểu Ly bất đắc dĩ lắc đầu đừng nói đến cô cho dù có hai thanh niên cũng không cản nổi tên trâu bò này.
Cánh cửa vừa đóng lại Trạch Dương không hề đỏ mặt nhìn cô.
"Tôi muốn làm tình với vợ mình."-Trạch Dương vừa đứt lời trà trong miệng cô phun ra hết.
Gì vậy chuyện chăn gối cũng đến tìm cô là sao ? Không lẽ muốn cô dạy anh phải làm những gì sao? Hai người đóng cửa lại muốn làm gì mà chả được nhưng mà câu nói này thiếu trách nghiệm quá! Dù sao vợ anh cũng bị ám ảnh cưỡng chế với người khác giới trừ khi anh là nữ giới.

Chuyện này đúng là rất đau đầu nhưng mà cô thấy bệnh anh đúng là nặng lên rồi sao có thể không cảm xúc nào nói chuyện nhảy cảm như vậy chứ!
Lam Tiểu Ly còn chưa kịp nói gì điện thoại Trạch Dương sau đó Lam Tiểu Ly liền chiên ngưỡng một cảnh mà bản thân không ngờ tới khuôn mặt Trạch Dương hiện rõ ba vạch đen lông mày chau lại sau đó anh liền vội vàng rời đi như cơn gió.
Trạch Dương trở về nhà không thèm tháo giày liền leo hai bậc cầu thang lên tầng.

"Thiếu gia."- Tiểu Bát giật mình cúi người.
Trạch Dương không hè để tâm bước đến bên giường.

"Cô ấy sao rồi!"- Trạch Dương thò tay vào trong chăn nắm tay cô nóng quá! Sáng còn bình thường sao giờ đã phát sốt.
"Phu nhân chỉ bị cảm bình thường tôi tiêm mũi giảm sốt rồi! Chỉ cần nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ ngày mai sẽ không sao nữa."- Vị bác sĩ nữ bên cạnh cúi đầu thu dọn đồ đạt sau đó để theo Tiểu Bát rời đi.
Thấy Bạch Diêm An ngủ ngoan ngoãn trong lòng, anh mới thở thào một cái.

Đúng là làm người ta sợ chết đi được.
"Trạch Dương."
"Anh đây!"- Anh nắm chặt tay cô.
"Sao anh lại ở đây? Giờ anh phải ở chỗ làm chứ!"
"Ngoan mau ngủ đi!"-Trạch Dương kéo chăn cho cô dịu dàng ôm lấy cô.
Bạch Diêm An cảm thấy thế giới quay cuồng vô cùng khó chịu không nghĩ nhiều nhắm mắt lại ngủ trong lòng anh.


Trạch Dương vỗ về cô trong lòng mình.

Anh sao có thể đi làm trong khi cô vợ ngốc của mình đang phát sốt ở nhà cớ chứ!
Rõ rằng anh luôn giử đủ phí sinh hoạt cho gia đình tại sao lại thấy cô luôn thiếu thốn đủ điều vậy nè! Nhìn dáng ngủ nhỏ bé này xem khiến người khác đau lòng quá đi.

Bạch Diêm An chau mày Trạch Dương vuốt ve lưng cô lúc khiến cô dễ chịu hơn nhiều.

Bạch Diêm An mở mắt ra đã mười một giờ đêm, cô đã ngủ một ngày rồi sao? Bụng cô có chút đói mà giờ này chắc mọi người ngủ hết rồi chắc cô có thể tự úp mỳ.
"Dậy rồi ! Đói rồi sao?"- Bạch Diêm An nhìn lên thấy anh đang nằm cạnh mình.
"Làm anh tỉnh giấc sao?"
"Không có tôi đói rồi! Em có muốn ăn gì không?"
"Giờ chắc mọi người ngủ hết rồi!"
"Không sao, em rất có lộc ăn hôm nay tôi đích thân xuống bếp nấu cho em."
"Anh biết nấu ăn sao?"
"Dương nhiên em không biết sao?"
"Cái đó lạ lắm sao?"
"Không có."- Đối với một tiểu thư như cô đó chuyện rất bình thường.
Trạch Dương dẫn cô xuống nhà bếp, vì hai người ngủ say lên đồ ăn được nấu đã cất vào trong tủ.

Anh nhìn thấy chúng lại không muốn ăn quay ra hỏi cô.
"Em có muốn ăn cơm rang không?"

"Cũng được."
Trạch Dương lấy cơm ra khỏi tủ tách lòng đỏ trứng gà lên với cơm tạo ra một màu vàng óng vô cùng đẹp mắt.

Sau đó lại thái tất cả đồ ăn trong tủ ra thành miếng nhỏ, hành động vô cùng thành thục xào một đĩa cơm thơm phức thêm một bát canh trứng khiến Bạch Diêm An bất ngờ nhìn anh nhưng mà cô chợt nhớ một chuyện Trạch Dương là con riêng của Trạch lão gia nghe nói mẹ anh là một gái làng chơi năm ba tuổi đã mất trong vụ tai nạn còn anh lại lưu lạc đến năm mười tuổi mới trở về Trạch gia.
Bạch Diêm An ăn một miếng hương vị quả thực rất ngon mọi thứ hoà quyện lại với nhau thực sự ngon quá đi.
"Ngon quá!"- Cô kìm được mà khen một câu.

"Thật may là nó hợp với em."- Trạch Dương cười bất đắc dĩ.
"Không đâu nó thực rất là ngon."- Bạch Diêm An ăn một miếng lớn hương vị này lần đầu cô nến thử.

Trạch Dương nhìn cô cảm xúc như lần đầu ăn món này là do mẹ anh nấu.

Khi đó gia đình anh rất nghèo để tiết kiệm mẹ muôn lấy đồ thừa ở các nhà hàng mẹ làm rồi làm cho anh ăn.

Đã lâu lắm rồi anh không nhớ nổi lần cuối mình ăn món này khi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận