Ông Xã Đáng Sợ Quá Đi!


Sau khi đi nhiều nơi gặp nhiều người Bạch Tuấn Triết cũng đã buông bỏ không còn oan hận mẹ mình.

Anh tìm một bệnh viện xin việc, thuê một căn hộ gần đó.

Cuối tuần vẫn sẽ về nhà ăn cơm với bà.

Mặc dù vài lần gặp Bạch Kha Nguyệt trái tim anh vẫn nhói đau nhưng anh vẫn giữ im lặng mà chấp nhận ngoài anh ra vẫn có người chăm sóc tốt cho cô.

Trạch Thiên quả thực rất tốt với cô sau khi cưới cô về anh hạn chế mọi mối quan hệ dành thời gian chăm sóc cô.

Mỗi tối đều kiên nhẫn du cô ngủ mặc dù anh vẫn thường xuyên uống rượu cùng đám bạn bè của mình.

Hôm đó anh cũng như mọi khi báo sẽ về muộn bảo người làm tăng ca đợi anh về.

Nhưng hết một đêm anh vẫn chưa về Bạch Kha Nguyệt không có anh không chịu đi ngủ đòi đợi anh bằng được cuối cùng lại ngủ gục trên sofa.
Trạch Thiên tỉnh dậy trong một khách sạn nhìn người con gái ngủ say bên cạnh trong lòng anh không khỏi tức giận là đêm qua anh đã uống say nhìn thấy người con gái đó liền mất đi lý trí đuổi theo sau cùng lại cùng cô lên giường mây mưa một đêm không đứt.

Sáng tỉnh dậy lại hối hận nhanh chóng mặc quần áo muốn rời đi bàn tay nhỏ vươn ra ôm lấ eo anh.

"Tiểu Thiên, em bị tại nạn đã không thể còn múa balê nữa.

Em không thể mất đi cả anh nữa."- Mạc Giai Kỳ dựa vào người anh nước mắt không ngừng ứa ra.

Cô ta đánh đổi không ít cuối cùng chả nhận lại được gì còn đánh mất thứ quan trọng hơn.

Động tác Trạch Thiên chậm lại ý nghĩ trong đầu tan biến.

Thực lòng trái tim anh chả thể quên được người con gái này, hương và cơ thể chỉ cần cô ta xuất hiện mọi lỗi lầm hay tổn thương anh đều có thể bao dung đó gọi là tình yêu.
Trạch Thiên kéo tay cô ta dùng lực ép cô ta xuống giường mạnh mẽ hôn lên môi cô ta vừa thô bạo lại nồng nhiệt cùng cô ta năn nộn trên giường.
----------- Một tháng sau----------
Trạch Tuyết Nhã cũng từ nước ngoài trở về.

Lúc ở nước ngoài cô nghe tin cha tìm được mẹ cô lại thêm chuyện anh trai đã kết nhưng cô lại không thể về kịp.

Ở sân bay vừa nhìn thấy Trạch Thiên cô liền chạy đến ôm anh trai.
"Anh trai em nhớ anh quá đi!"
Trạch Thiên rất tự nhiên xoa đầu cô.

"Đi thôi mọi người đang đợi ở nhà!"- Trạch Thiên cưng chiều nói.
"Anh hai trông anh thật khác nha đúng là người có gia đình khác."- Trạch Tuyết Nhã cười nhìn anh.

Chỉ trong lòng anh biết rõ bản thân thay đổi không phải do vợ mà do cô tình nhân anh bao nuôi bên ngoài.

Mặc dù có chút lỗi với Bạch Kha Nguyệt nhưng anh thực sự không thể rời xa Mạc Giai Kỳ.

Lần đầu tiên gặp mặt Trạch Tuyết Nhã dịu dàng gọi Bạch Diêm An một tiếng.
"Mẹ."- Khiến Bạch Diêm An rất vui.

dịu dàng ôm cô vào lòng mình.
Sau khi biết -Bạch Kha Nguyệt là con gái hai người còn là vợ anh hai cô ta tỏ ra rất thích Bạch Kha Nguyệt còn cùng cô xem phim hoạt hình còn cười dịu dàng khiến Bạch Kha Nguyệt rất thích cô.

Lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm Bạch Tuấn Triết mới từ bệnh viện trở về anh vừa bước vào khiến Trạch Tuyết Nhã trúng tiếng sét ái tình.


Bạch Kha Nguyệt thấy anh liền chạy tới ôm anh.

" Anh hai."- Bạch Kha Nguyệt vui vẻ kêu tiếng
"Nguyệt Nguyệt, gần đây em béo lên rồi đó."- Bạch Triết Tuấn rất tự nhiên véo má cười.
"Chào anh.

Em là Trạch Tuyết Nhã."- Trạch Tuyết Nhã bước tới mỉm cười nhìn vào mắt anh.
"Chào em ."- Bạch Tuấn Triết cũng lịch sự chào lại cô.

Lúc này Bạch Tuấn Triết nhớ ra mẹ gọi anh về vì con gái nuôi của ba sẽ từ nước ngoài trở về có lẽ ngày mai họ sẽ có buổi tập hợp còn hôm nay chỉ là ăn cơm gia đình.

Bạch Tuấn Triết ôm theo Bạch Kha Nguyệt xoay vào trong bếp.

"Mẹ con đã những thứ mẹ dặn."
"Cám ơn con Tiểu Triết."- Bạch Diêm An nhận đồ từ tay con trai mỉm cười.
Bạch Diêm An rất nhanh nấu xong bữa cơm tối.

Mặc dù đã gả con gái đi nhưng thú vui của Trạch Dương vẫn là đút cơm cho con gái của mình.
Hôm sau quả thực mọi người lại tới làm một bữa tiệc nho nhỏ chào mừng Trạch Tuyết Nhã đã về dường như cô rất được lòng mọi người.
----------2 Tháng sau-------------
Trạch Dương trở về nhà cùng với người phụ nữ khác.

Bạch Kha Nguyệt không hề hay biết vẫn như ngày thường chạy đến ôm anh.


Trạch Thiên nói đó là bạn anh hiện tại không có chỗ để đi muốn ở lại ít hôm còn nói người làm không cần phải đến nữa vì trong nhà sau này bạn anh sẽ lo liệu.

Mặc Giai Kỳ vẫn dịu dàng cười với cô nhưng cô lại thấy người phụ nữ trước mắt rất đáng sợ.

Trong bữa cơm Trạch Thiên vẫn ân cần gắp đồ cho cô nhưng Mạc Giai Kỳ lại cứ nhìn cô chằm chằm.

Đêm đó, Bạch Kha Nguyệt đợi anh tắm xong liền túm lấy áo anh.
"Anh à! Đừng đuổi việc dì được không em muốn ở với dì cơ."
"Tiểu Nguyệt ngoan anh không đuổi việc dì, nhà dì có việc lên cần về em tạm thời ở với bạn anh được không? Cô ấy nấu ăn cũng rất ngon."
Bạch Kha Nguyệt liền lắc đầu đôi mắt ươn ướt nhìn anh.

Thật ra anh thấy chuyện này cũng không ổn để vợ và tình nhân chung một nhà cho dù cô có ngốc nghếch đi chăng nữa cũng không thể quá công khai như vậy.

Trạch Thiên chỉ có thể du cô ngủ trước sẽ khuyên Mạc Giai Kỳ sau, về bản chất anh không thể phân thân.

Bạch Kha Nguyệt cần có anh và Mạc Giai Kỳ cũng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận