Ông Xã Đáng Sợ Quá Đi!


Năm đó bà vì ấm ức và hổ thẹn lên đã rời đi bây giờ ông đã tìm đến bà cũng không còn oán hận ông nữa muốn cho Tiểu Nguyệt một gia đình hoàn chỉnh bảo anh chuẩn bị đồ theo ông bà về nhà.

Hai người còn đang nói chuyện thì nghe trong nhà tiếng hét của Bạch Kha Nguyệt , liền chạy vào nhà.

Thấy Trạch Dương đang dùng bạo lực ôm cô.

Mặc dù biết đó là cha cô nhưng Bạch Tuấn Triết vẫn không nhịn được lao tới tách ông ra khỏi người cô.

Bạch Kha Nguyệt ôm lấy anh lấp sau lưng anh.

Rõ rằng ông không thể chờ thêm nữa hai ba năm chưa một lần ôm con gái đến lúc gặp nó lại sợ hãi mình.

Bạch Diêm An bước tới kéo con gái vào lòng mình Bạch Kha Nguyệt nén nhìn ông rồi úp mặt vào người mẹ.

Bà dịu dàng vỗ về cô ngồi trên ghế.


Ai biểu ông lần đầu gặp con gái đã quá xúc động xách cổ cô về làm cô sợ hãi một trận.

Thấy con gái đã bình tĩnh hơn bà dịu dàng nói chuyện với cô
"Tiểu Nguyệt không phải con luôn hỏi mẹ ba con đâu sao? Ông ấy chính là ba của con."
Bạch Kha Nguyệt quay lại nhìn ông nhưng cô vẫn rất sợ hãi.

Bạch Diêm An nắm tay cô rồi đưa tay hướng ông.

Trạch Dương vội nắm lấy tay vợ, bà từ từ đặt tay ông lên tay cô.

Bạch Kha Nguyệt vẫn sợ nhưng không phản kháng như vừa rồi nữa.
"Tiểu Nguyệt, để ba ôm con một chút nha!"- Bạch Diêm An nhẹ nhàng dụ dỗ.
Bạch Kha Nguyệt nhìn bà rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Trạch Dương nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng mình.

Lần đầu ôm con gái trái tim ông như muốn nổ tung ra ngoài đứa bé đáng thường của ông.
"Ba là ba con thật sao? Con và anh hai đều không phải con hoang đúng không? Bọn họ đều nói chúng con là con hoang."- Bạch Kha Nguyệt ôm lấy ông ấm ức trong lòng bật khóc người lớn đều nói cô là con hoang bạn bè đều bắt nạt cô.
"Dương nhiên rồi! Con là con gái ta, ta xin lỗi đã không tìm thấy mẹ con con sớm."
Cô không những có cha mà cha cô còn là người rất có tiền có quyền ở thành phố này một câu của ông đừng nói là căn hộ cả chung cư cũng không đáng là gì?
Bạch Tuấn Triết lặng lẽ trở về phòng Bạch Kha Nguyệt có mẹ có cha nhưng anh chỉ là con nuôi mẹ đối tốt với anh còn người đàn ông đó có nhận anh không thì chưa rõ dù sao anh cũng hai tư tuổi không nghĩ bản thân có thể nhận gì từ ông.
Bạch Diêm An cũng đánh tiếng với ông về con trai bà.

Cha mẹ thằng bé mất trong vụ tai nạn khi nó ba tuổi bản thân đã chứng kiến cái chết của người thân mình khiến tâm hồn bị tổn thương.

Bà mong ông chấp nhận thằng bé.

Trạch Dương cũng nói bản thân có hai đứa con nuôi một là con trai của Tiểu Nhất và Tiểu Nhị hai là đứa bé gái sinh cùng ngày với Tiểu Nguyệt năm đó dựa vào ngày dự sinh bác sĩ ông chạy khắp bệnh viện tìm bà và con nhưng không thấy lại gặp đứa bé gái bị bỏ rơi lên đã nhận nuôi.
Bạch Tuấn Triết không biết bản thân có lên đi cùng bà và cô không thì nghe tiếng gõ cửa
"Ta vào được chứ?"- Trạch Dương mở vào thò đầu vào.

"Dạ được."
"Con là Tuấn Triết ? Đang làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện."- Trạch Dương bước vào đóng cửa.

Bạch Tuấn Triết gật đầu với người đàn ông này anh dương nhiên không có tình cảm với ông.

Trạch Dương bước đến gần anh không ngần ngại ôm lấy anh.
"Tốt làm con trai, ta rất tự hào vì con."- Bạch Tuấn Triết có chút bất ngờ nhưng trong khoảng khắc đó ánh nắng trong tim anh đầy ấm áp.

Bất kỳ người con trai nào cũng muốn nhận được công nhận cha.
"Ta không làm về ngành đó nhưng nếu con cần giúp đỡ cứ nói với ta.

Tạm thời cứ về sống chúng ta hãy sống chung nhà sau này nếu con muốn ra ở riêng ta có căn hộ ở gần bệnh viện con làm.

Con có thể chuyển đến đó bất kỳ lúc nào.

Đồ đạt cũng không càn dọn quá kỹ chỉ nhưng thứ quang trọng thôi! Còn những thứ khác có thể mua lại.

Mau lên chúng ta đợi con bên ngoài."- Trạch Dương vỗ vai anh ra ngoài.
Thật ra ông đâu biết anh làm ở bệnh viện nào mà có căn hộ chỉ cần anh nói ngay lập tức toà nhà đó thuộc về quyền sở hữu Trạch gia.
Lúc vừa rồi Bạch Diêm An cũng dặn anh chỉ cần mang vài bộ quần áo nhưng đồ khác có thể từ từ đóng hộp sau.


Bởi vì bà không nấu cơm mọi người nhanh chóng về biệt thự của Trạch gia.

Đứng trước căn biệt thự còn lớn hơn cả của Hạ gia hai anh em không kép khỏi miệng.

Bạch Diêm An ôm con gái , Trạch Dương khoác vai anh bước vào.
Mở cửa bước vào người làm đã đứng đợi.

Trong nhà có hai đầu bếp, hai người làm vườn và bốn người giúp việc họ đứng hai hàng.
"Chào lão gia , phu nhân , thiếu gia, tiểu thư đã về."- Mọi người đồng thanh nói.
Bạch Diêm An nhìn họ đều là người mới.

Vì con gái đã đói lên Trạch Dương cho họ giải tán trước đưa con gái đi ăn .
"Không phải anh nói còn hai đứa con sao?"
"Trạch Thiên năm ngoái đã ra ở riêng còn Trạch Tuyết Nhã con bé đang du học nước ngoài."- Trạch Dương nói trong lòng chút buồn căn biệt thự này chỉ có mình ông.
Trạch Dương muốn đút cơm cho con gái, mọi người nói không cần vì cô có thể tự ăn nhưng ông không chịu muốn bù đắp cho cô mặc dù là ông cũng rất công bằng nhưng không thể đút cơm cho Tuấn Triết lên ông đã đưa anh một cái thẻ đen không giới hạn mật bã là sáu con một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận