Ông Xã Đáng Sợ Quá Đi!
Cánh tay cô vừa mở cửa lại gặp cảnh bản thân không muốn nhìn thấy nhất nước mắt rào.
"Chúng ta về đi."- Bạch Diêm An cúi đầu rời đi trước
"Phu nhân."- Tiểu Bát ngơ ngát đuổi theo cô xuống chỗ để xe.
"Phu nhân cô làm sao vậy?"
"Tiểu Bát , ta muốn ra biển em về trước đi."
"Không được phu nhân giờ ba giờ sáng người muốn làm gì? Chúng ta từ từ nói chuyện được không? Người muốn đi đâu em đưa người đi."
"Ta muốn ra biển muốn ngắm hoàng hôn."
" Được.
Em đưa người đi, người đừng khóc nữa!"- Tiểu Bát lau nước mắt cho cô, ôm cô, dỗ dàng cô đưa cô lên xe.
Từ thành phố đến biển rất xa đi mất hai tiếng đồng hồ.
Bạch Diêm An trên xe mệt mỏi ngủ gục ghế sau xe.
Đến nơi vừa đúng lúc mặt trời đang nhô.
Bạch Diêm An cũng tỉnh dậy.
"Phu nhân để em đi với người."
"Không để ta một mình, ta sẽ không làm gì dại dột đâu."- Bạch Diêm An nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Tiểu Bát nhìn đôi mắt kiên định cô quyết định không làm phiền cô.
Trong lòng rất lo lắng bởi vì cô không biết chuyện gì vừa sảy ra lúc đó vì vội đuổi theo Bạch Diêm An mà cô không hề để ý tới bên trong phòng.
Bạch Diêm An bước xuống cát cô tháo giày bước đến sáp bờ cát sóng nước vỗ vào chân cô cảm giác lạnh buốt khiến cô tỉnh táo lại.
Nếu ngừoi khác thích anh cô có thể dành giật nhưng nếu anh thích người khác cô phải làm sao đây.
Bạch Diêm An bước thêm mấy bước nữa nước sâu hơn lạnh hơn.
Tiểu Bát quá mệt mà ngả lưng vào ghế ngủ.
Phải hần tám giờ Tiểu Bát ghe tiếng gõ cửa xe cô liền ấn nút mở cửa xe.
Bạch Diêm An bước lên xe.
"Làm phiền em đưa ta về biệt thư ở ngoại ô được không."
"Biệt thư ngoại ô ư! Vậy chúng ta về biệt thư lấy đồ trước đã."
"Không cần đâu cứ về thẳng đó đi."- Bạch Diêm An nhìn ra bên ngoài không nói thêm gì nữa.
Sáng sớm Tiểu Nhị tới văn phòng thấy Trạch Dương ngủ trên ghế xoay cạnh bàn làm việc.
Anh bước tới đánh thức.
"Đêm qua cậu không về nhà sao? Cũng hai tuần rồi đó! Cậu muốn làm việc đến chết à."
Trạch Dương mở mắt ngồi thẳng dậy đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ thì Tiểu Nhị nhìn thấy cổ anh có đấu vết không lên có.
"Hôm qua cậu đã làm gì rồi!"
" Đêm qua em uống say nhìn nhầm Mạc Giai Y là vợ em...."
"Cậu ngủ cô ta rồi!"
"Không có lúc đó cô ta hỏi cô ta đẹp hơn hay vợ em đẹp hơn.
Em nói vợ em đẹp hơn vậy là cô ta tức giận bỏ đi."
Tiểu Nhị nhìn dáng vẻ nhấc nhác của anh không khỏi kinh bỉ.
Vợ cậu ta biết nhất định cằm dao băm cậu ta ra.
Đàn ông ngoại tình không đáng tha thứ đàn ông ngoại tình lúc vợ mang thai thì chính là đáng chết.
Trạch Dương là con riêng lên anh sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con riêng nào hơn nữa vợ anh dịu dàng vậy ngốc nghếch vậy sợ rằng sau này bị chính con riêng bắt nạt cũng lên.
Gần mười giờ Trạch Dượng nhận được điện thoại Tiểu Bát nói cô đã về nhà bố mẹ anh.
Vì Bạch Diêm An đã cầu xin cô lên cô không có nói chuyện hai người đã tới công ty.
"Vợ tôi về nhà bố mẹ tôi rồi! Anh giử thêm tiền về nói họ chăm sóc cô ây hộ tôi." Trạch Dương ra lệch cho Tiểu Nhi xoay ghế nhìn ra bên ngoài.
Nhớ bà xã quá đi! Nếu anh lớn mạnh hơn sẽ không phải dùng đến hạ sách này.
Mạc gia không phải chỉ có tiền họ còn rất thế lực biết con gái cưng mình ức hiếp nhất định không buông tha cô vợ ngốc của anh.
Bạch Diêm An mặc dù bụng đã to vượt mặt nhưng cô vẫn không thể nhận được bất kỳ yêu thương nào của bố mẹ Trạch.
Chồng cô là con riêng là cái gai trong mắt mẹ Trạch nếu không phải anh kiếm ra tiền cung phụng họ thì cũng chả là cái thá gì.
Trong mắt mẹ Trạch anh chỉ đang làm nền cho con bà ta thôi! Rồi một ngày bà ta cướp tất cả của anh.
Sau khi nói lời cay độc bà ta để cô về phòng mình.
Cô rời đi môt năm căn phòng không ai dọn dẹp nhưng cô cũng không quan tâm.
Bạch Diêm An lấy chiếc chăn trên giường sau khi làm sạch bụi cô liền ôm nó vào lòng.
Ở đây không có nơi nào làm cô an tâm hết cô rất sợ hãi.
\~\~\~\~\~\~\~\~\~2 tuần sau\~\~\~\~\~\~\~
Mạc Giai Y ngoan ngoãn lên máy bay về châu Âu.
Thật ra Mạc gia sau khi được anh trai cô ta đảm nhận công ty đã còn như trước đây lần này cần một nguồn vốn lớn mà Trạch Dương vì để cô ta không kiện vợ mình ra toà ngay cả yêu cầu khó chấp nhận nhất anh cũng đồng ý, anh trai Mạc Giai Y lập tức lật mặt chấp nhận bồi thường bằng một số tiền lớn.
Vậy là cô ta đã thua, thua tình cảm mà anh dành cho cô vợ ngốc nghếch của mình.
Trạch Dương không thể chờ nổi lập tức phi xe về nhà bố mẹ mình.
Thời gian đó bố mẹ và em trai anh đều ra ngoài người làm cũng lười biếng bên ngoài vườn hoa nhưng anh chả thể quan tâm nhiều như vậy đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Muốn mang cô nhốt lại trong nồng ngực mình bắt nạt mẹ con cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...