Nhóm dịch: Mèo Đen
“Chú cảnh sát, tôi thật sự là cô bé ngoan, tôi không tìm con nhà giàu, cũng không thích được bao nuôi, chú đừng nghi ngờ tôi nữa được không?” Tang Dĩ An làm bộ tội nghiệp nhìn anh.
Trong mắt Thẩm Vu Nghị nổi lên ý cười: “Để quan sát đã.
”
Tang Dĩ An thở dài, dạo này thật xui xẻo.
Thẩm Vu Nghị đưa Tang Dĩ An đi làm kiểm tra, mua thuốc xong, liền đưa cô về.
Tang Dĩ An bảo anh dừng lại con đường gần khu biệt thự Dư gia, cô không muốn liên lụy người vô tội, sau khi xuống xe, lễ phép phất phất tay, bộ dạng vô cùng khôn khéo: “Bye bye chú cảnh sát, lái xe cẩn thận, trên đường chú ý an toàn.
”
Thẩm Vu Nghị hạ cửa kính xuống, cắn điếu thuốc bên mép, lấy tay bật lửa, đốt điếu thuốc, khẽ hí mắt.
“Nhớ uống thuốc, uống nhiều nước, không được thức đêm.
”
Tang Dĩ An gật đầu liên tục, nhìn anh rời đi.
Vừa quay người, cô chợt nhớ còn thiếu tiền người ta!
Tang Dĩ An lập tức gọi cho Thẩm Vu Nghị, điện thoại vang hai tiếng liền nghe: “Có chuyện gì?”
“Chú cảnh sát đi xa chưa? Tôi chưa trả tiền cho chú.
”
“Đi xa rồi.
”
Mới mấy phút mà thôi, có thể đi bao xa… Trên trán Tang Dĩ An hiện lên vài vạch đen.
“Vậy hôm khác tôi mời chú ăn cơm! Sẵn tiện trả tiền cho chú.
”
“Được.
”
Tang Dĩ An cúp điện thoại, nhìn túi nylon, cộng thêm tiền thuốc hôm nay, càng thiếu càng nhiều…
Một lát sau, cô khẽ nhíu mày, hôm nay chú cảnh sát kia tới tìm cô làm gì?
Chẳng lẽ đưa cô đi khám bệnh?
Tang Dĩ An ngồi trên giường, mở QQ đã lâu không lên, đúng là có tin nhắn.
Quả Tử.
--- Tang Dĩ An, tên khốn kiếp cậu trốn ở đâu! Bản thảo kịch truyền thanh đâu! Lồng tiếng đâu! Còn không xuất hiện mình chém chết cậu!
Cô đã cảm nhận được sát khí của người nào đó.
Quả Tử là bạn học cấp ba của cô, có rất nhiều tài nguyên lồng tiếng, hai người đã từng hợp tác nhiều lần, bây giờ chuẩn bị tự viết kịch bản kịch truyền thanh, có điều cô quả thực quên mất chuyện này.
Cô kéo lên, nhìn thấy mấy tấm hình.
Lại là hình Cố Chỉ và Dư Thị Nguyệt cùng đi dạo phố.
--- Tang Dĩ An, người đàn ông của cậu ngoại tình! Cmn! Nha đầu cậu bị đội mũ xanh!
Tang Dĩ An rũ mắt, cô phải từ từ quen chuyện này, cô mở khung chat.
--- Bọn mình chia tay rồi, mình không có đội mũ xanh.
--- Còn biết nhắn à, thì ra cậu chưa chết…
Tang Dĩ An liếc mắt.
--- Vậy mình phải chúc mừng cậu, rốt cuộc trở lại làm chó độc thân, đừng có một giờ sau lại rải thức ăn cho chó nữa.
Tang Dĩ An nhấp môi, cổ họng căng lên, cô rũ mắt, viết.
--- Quả Tử, bọn mình chia tay thật rồi.
--- Chia tay thật?!
Sau đó là một loạt icon.
--- Đùa gì thế! Hai người cũng chia tay? Mình cảm thấy cho dù ngày tận thế hai người cũng sẽ không chia tay! Sau này còn không tin tình yêu nữa.
Tang Dĩ An cười khổ sở, sau đó lên tinh thần.
--- Cậu có lồng tiếng gì thì cho mình đi, dạo này mình thiếu tiền, bản thảo kịch truyền thanh vẫn chưa viết xong.
--- Cmn! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, sao hai người chia tay? Cố Chỉ ngoại tình thật? Có cần mình đi chém anh ta không!
Tang Dĩ An bất đắc dĩ nhếch mép.
--- Không chia tay, mình nhận 40 đại đao của cậu*.
(*) Ý chỉ đánh nhau qua mạng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...