Nhóm dịch: Mèo Đen
(*) Ý chỉ khi hôn nhân đến năm thứ bảy, mọi người có thể chán quy luật sinh hoạt bình thản sau cưới, mà trải qua khảo nghiệm “Dương” tức là không thoải mái.
Khảo nghiệm này là bước ngoặt tình cảm, một khi thành công, tình cảm có thể phát triển theo hướng tốt; ngược lại, có lẽ mỗi người một ngã, cuối cùng có thể dẫn đến tình cảm tan rã.
——Rốt cuộc em có yêu anh không?!
Tang Dĩ An đứng trước cửa phòng 2033 của khách sạn, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt cô, cô trố mắt nhìn tin nhắn.
Nhất thời không biết trả lời thế nào.
Những lời phía trên là câu nói cuối cùng tối qua —— Tang Tang, anh nhớ em.
Nhìn có hơi buồn cười.
Không lâu sau, lại gửi tới một video.
Tang Dĩ An như bị đóng đinh tại chỗ, kinh ngạc, luống cuống, đầu ong ong.
Bóng người trong video, bị cô nhận ra một cách dễ dàng.
Là bạn trai cô, Cố Chỉ, và em gái trên danh nghĩa của cô, Dư Thi Nguyệt.
Giọng điệu mập mờ truyền tới từ trong video, nghe vô cùng rõ ràng.
“Cố Chỉ, anh thích em hay thích Tang Tang của anh?”
Cô nghe được câu trả lời trong dự liệu, cũng không thể khiến cô cảm thấy may mắn.
“Đương nhiên là Tang Tang…” Cố Chỉ trả lời.
Lông mi Tang Dĩ An khẽ run, mắt nổi lên hơi nước, cười như không cười.
Tang Tang là cách gọi duy nhất của Cố Chỉ với cô.
Anh ta lại gọi tên cô sau khi lên giường cùng người khác…
Anh ta không cảm thấy bản thân rất buồn nôn sao!
“Tang Tang… Tang Tang?” Giọng nói trong video mang theo men say nồng đậm làm tim người ta vỡ nát.
Tầm mắt Tang Dĩ An mơ hồ, lộ ra vài phần ý cười giễu cợt, hốc mắt đỏ thắm tràn đầy chán ghét.
Rốt cuộc có yêu anh ta hay không?
Lời như vậy anh ta lại có thể hỏi ra trong trường hợp thế này!
Cô xem video không chớp mắt, không bỏ qua bất kỳ hình ảnh nào, trong lòng quặn đau vạn phần, vẫn cười yếu ớt như cũ.
Nghe Dư Thi Nguyệt nói tiếp: “Vậy đi tìm Tang Tang của anh đi, không phải muốn cầu hôn sao? Nhẫn cũng mua rồi mà.
”
“Cầu hôn…” Cố Chỉ cười một tiếng, nửa là tự giễu, nửa là tức giận.
“Tôi còn đi cầu hôn gì chứ? Cô ta cũng sắp kết hôn với người khác rồi! Người có tiền… Tôi là thá gì?”
“Tiền thật mẹ nó là đồ tốt! Tang Dĩ An mới ở Dư gia bao lâu? Lại tham tiền tài như vậy! Tình cảm? Trước tiền, không chịu nổi một kích!”
Cố Chỉ giận dữ la lên, đi đôi với một loạt tiếng đập đồ.
Anh ta ngã xuống đất, vừa chật vật vừa tàn bạo nhìn chằm chằm máy quay, môi mỏng của anh ta khẽ nhếch, từng câu từng chữ như lưỡi kiếm.
“Thâm tình chờ đợi? Không bằng nuôi chó!”
Video kết thúc.
Con ngươi Tang Dĩ An co lại, ngực đau đớn không dứt, hô hấp chua xót, hai chân cô như nhũn ra lùi một bước, lưng dựa sát vào cửa phòng, hơi lạnh khiến cô run rẩy.
Cổ họng ánh mắt đều đau xót, khàn khàn khó chịu, khô chát khó chịu, nhưng không khóc nổi.
Hình như là thật, con người vào lúc tuyệt vọng cực độ, không có nước mắt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...