Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

“Mày là ai?” Người trả
lời là Mạn Trữ, cậu ấy bước lên đứng trước mặt đám người kia, “Muốn làm gì?”

Bước tới là một nữ sinh, hẳn là nữ sinh đi..., dáng người vô cùng bưu hãn, lại
dám chen chúc trong bộ quần áo của thủy thủ mặt trăng, có chút giống như loại
thịt heo hun khói dở nhất. Vị đại tỷ này mới tham gia cosplay về sao? Cô ta
nhìn thấy Mạn Trữ lập tức giống như thấy kẻ thù giết cha mẹ mình vậy, “Mày là
Từ Mạn Trữ! mày hóa thành tro tao cũng cũng nhận ra mày, mày là tình địch của
anh tao, mày hại anh tao còn tàn hơn hoa cúc!”

Nói như vậy vị này chính là em của tên cơ bắp..., bây giờ tên cơ bắp giống hoa
cúc...? Tôi nghĩ hắn giống hoa ăn thịt người mới đúng. Thật không hổ là em của
tên cơ bắp, thật sự hai anh em này rất giống nhau! Em cơ bắp có một đôi mắt cực
kỳ lớn, nói thật dễ nghe một chút giống Triệu Vy trong vai Tiểu Yến Tử, nói
được thành thực một chút giống E.T, bất quá hai người kia cũng là lớn ngôi sao
a. Kết hợp với một đôi môi cực dày và đôi tai trâu, nhìn hình tượng tổng quát
chỉ có thể gọi là đẹp lạ.

“Vội tới để thay anh hai báo thù à?”

“Tao tới dạy tụi bây biết tình yêu vĩ đại chân thành là gì, đến đây đi, để cho
sứ giả Nữ thần sắc đẹp Venus, thủy thủ mặt trăng dễ thương tao đây, thay sức
mạnh của ánh trăng tiêu diệt tụi bây!” Em cơ bắp cố gắng bày ra dáng vẻ thủy
thủ mặt trăng, sau đó là thủy thủ sao thuỷ, sau đó... không nhìn nữa... Đáng
tiếc chưa từng có thủy thủ mặt trăng đẹp như vậy vì thế hai đội nhân mã đều đại
thổ, nói cô nương này quả nhiên là em của tên cơ bắp, tôi tuyệt đối tin.


“Mày ít ở đây ghê tởm đi! Cút!” Đại tỷ lên sàn rồi, là cái cô hôm bữa đi uống
cà phê với Tễ Huyên mà bị tôi bắt gặp nè, vóc dáng cũng cỡ Mạn Trữ, lúc đi cái
đầu ngẩng cao 45 độ, bộ dạng rất cao ngạo, “Từ Mạn Trữ! Đã lâu không gặp! “ Cô
ta quen Mạn Trữ à!?

“Văn đại nương! Đúng là oan gia ngõ hẹp! “ Mạn Trữ cười nhạt phản kích.

“Mạn Trữ, nhỏ đó là ai?” Tôi hỏi Mạn Trữ, mọi người không cần nghĩ tôi bởi vì
Tễ Huyên mới hỏi Mạn Trữ cô ta là ai, tôi chỉ là có chút tò mò mà thôi.

“Nhỏ đó là bại tướng dưới tay tớ, ha ha ha ha ~~!.” Mạn Trữ ngửa mặt lên trời
cười dài.

“Từ Mạn Trữ! Tao không cho phép mày gọi tao là Văn đại nương, hơn nữa tao cũng
không phải bại tướng dưới tay mày!”

“Phải không? Vậy 3 năm trước là ai ở giải đấu toàn quốc thua đến nổi giống như
con chó rơi xuống nước?” Mạn Trữ cư nhiên tham gia qua giải đấu toàn quốc, thật
sự là khó có thể tin, bất quá, bây giờ nghĩ cũng không phải không có khả năng.

“Mẹ nuôi!” Trước kia từng thu nhận nhóm ba đứa ngốc bây giờ tìm đến Mạn Trữ,
“Hắc! Mỹ nữ!” Con trai quả nhiên là có vợ liền quên mẹ mình là ai, huống chi
đây chỉ là mẹ nuôi thôi, ánh mắt đều nhìn chằm chằm Văn tiểu thư, xem ra quên
cả hô hấp rồi.

“Cám ơn, mấy anh đẹp trai!” Em cơ bắp không báo trước đã vọt tới nhóm ba đứa
ngốc, chỉ có một thứ có thể miêu tả thôi đó là một cặp giò heo từ trên trời rơi
xuống.

“Ác ~~~!” Ba người tập thể té xỉu, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Văn
tiểu thư và em cơ bắp đều có thể làm cho người ta quên cả cách hô hấp, người
đẹp đi trước làm cho người ta nín thở, người xấu theo sau cũng làm cho người
nín thở.

“Văn Nhược Khanh mày chơi xấu, mang vũ khí sinh hóa tới đây, phạm quy!” Mạn Trữ
thấy con mình té xuống đất, thật vất vả mới tới đây giúp đỡ vậy mà chưa chiến
đã rơi xuống, vì thế thay mặt bên tôi lớn tiếng kháng nghị. Nói như vậy tên cơ
bắp và em cơ bắp đúng là vũ khí hiếm có ở thế gian này, tôi muốn tổng bí thư
liên hiệp quốc đem hai người này làm vũ khí bí mật ngăn chăn cuộc chiến của
Iraq – Mỹ. Để họ vào quân đội làm tuyên truyền viên, không cần nhiều, sáng tối
ba lượt là ok rồi, hiệu quả khẳng định cực tốt. Chỉ cần một mình tên kia thôi,
tôi cam đoan show diễn của tên đó sẽ làm cho hai đội quân đều ói hết, chỉ cần
một tuần khẳng định là không thể đánh tiếp, mất nhiều nước cộng thêm mất cân
đối dinh dưỡng, cuối cùng quân lính đều tan rã, các vũ khí cực đại tới đâu cũng
phải thua thôi! Cứ như vậy, thế giới từ nay về sau sẽ được hòa bình.

“Tao cũng không nghĩ nó sẽ theo đến a.” Văn Nhược Khanh bất đắc dĩ. “Tao tới
tìm Lâm Lan Trăn! Đứa nào là Lâm Lan Trăn?”


“Mày cũng không phải chủ tịch nước, sao phải nói cho mày biết?” Mạn Trữ đứng
đối diện Văn Nhược Khanh, hai cô gái từng tham gia giải thi đấu võ thuật, không
ai chịu yếu thế hay nhượng bộ.

“You have seed, I will give you some color to see, sisters together up!” Em cơ
bắp hoàn toàn không thấy sự bất đắc dĩ cực lớn của đại tỷ, lại xông tới trước
mặt chúng tôi hô to. A a má ơi, giọng của cô ta còn lợi hại hơn Mạn Trữ, nó
chấn động cả tai tôi.

“Vũ khí sinh hóa của mày vừa nói gì?” Mạn Trữ hỏi Văn Nhược Khanh.

“..., ý của cô ấy là ‘mày có gan, tao cho mày biết chút nhan sắc, chị em,
lên!’”

“...” Những lời đó là nói như vậy sao? Tuy rằng tiếng Anh của tôi cũng không
mấy tốt, nhưng...

“Ha ha ~~! Tụi bây đúng là những đứa thiếu hiểu biết, đương nhiên tao không thể
hiểu được trí tuệ của tụi bây, nói đi, tao thay mặt...” Mạn Trữ thật sự không
thèm để ý trăm pose của cô ta, một cước đá cô ta sang một bên.

“Mày tìm Lan Trăn làm gì?” Uyển Nhu theo bản năng che trước mặt tôi.

“Kêu nó cách xa Thiệu Tễ Huyên một chút!”

“Dựa vào cái gì?” Mạn Trữ nhìn đến nữ sinh Kiếm Lan dần dần tụ lại chỗ chúng
tôi, cậu ấy che tôi và Uyển Nhu phía sau. Bây giờ không còn bạn học nào ở
trường, chúng tôi có thể nói là tứ cố vô thân, hơn nữa hẻm này người ở rất thưa
thớt.

“Chỉ bằng tao thích anh ấy, Thiệu Tễ Huyên là người tao thích, ai cũng không có
quyền giành với tao!”


“Ai dám cùng Văn tỷ của tụi này giành đàn ông! Chết!” nhóm thủ hạ của Văn Nhược
Khanh bắt đầu phụ họa.

“Chỉ có Văn tỷ mới có thể cùng một chỗ với Thiệu Tễ Huyên.”

“Tễ Huyên cũng không phải món đồ của mày, vì sao không thể giành với mày?” Tễ
Huyên là chồng của tôi, nhỏ này cư nhiên muốn tôi tránh xa chồng mình một chút,
cũng bởi vì cô ta yêu chồng tôi, quá buồn cười! Đây không phải là một đám chó
điên sao!

“Văn tỷ, em nhớ ra rồi, nhỏ kia chính là Lâm Lan Trăn, em ở khu vui chơi Mộng
Huyên thấy nó đi với Thiệu Tễ Huyên.” Có một nữ sinh nhận ra tôi, tức chết đi
được! Hiện tại mới nhận ra tôi, này không phải chứng minh bộ dạng tôi cực kỳ
bình thường, nhìn qua liền quên sao!

Văn Nhược Khanh mới liếc mắt nhìn tôi một cái, liền lộ ra vẻ mặt khinh thường,
“Tao còn tưởng rằng là người đẹp nào! Nhìn nó coi, một đứa ngu ngốc!” Lời cô ta
khiến nữ sinh Kiếm Lan cười mỉa mai.

“Mày cũng không có gì đặc biệt.” Mạn Trữ khinh bỉ nhìn lướt qua Văn Nhược
Khanh, “Thái Bình công chúa mang theo một vũ khí sinh hóa hình trái lê.” Mạn
Trữ lại bày ra vẻ mặt coi thường nhìn nhìn em cơ bắp.

“Tụi bây nhìn tao làm gì?? Dáng người tao đúng tiêu chuẩn của cái xô đó!!” Em
cơ bắp phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, tức giận đến nổi trận lôi
đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui