Có tiểu Vĩ, tiểu Tú lại một lần nữa chiến đấu cùng tã lót và sữa mỗi ngày, cũng may tiểu Vĩ cũng biết thương cha mẹ, cũng không có ngày ngủ đêm khóc. Buổi tối ngày nào đó, tiểu Tú cho tiểu Vĩ bú sữa, tiểu Tô là nằm nghiêng ở trên giường nhìn tiểu Tú uy tiểu Vũ."Tú, hay chúng ta lại sinh thêm đứa nữa?"
Tiểu Tú thuần thục bế tiểu Vĩ nằm trên vai của mình nhẹ nhàng vỗ vỗ, chờ con ngủ mới nhẹ nhàng để xuống."anh tỉnh lại đi, hai đứa bé là vừa đủ rồi, Thêm một đứa nữa chắc em không chịu nổi mất. Về sau học phí cũng đắt lắm." Tiểu Tú liếc tiểu Tô một cái: "Nói tiếp, dạy dỗ một đứa bé cũng rất vất vả. Cho dù có tiền, cũng không đủ tinh thần."
Tiểu Tú trong nội tâm hiểu rõ ràng, hai đứa bé chênh lệch ba tuổi, vè sau một đứa vừa vào đại học, một đứa vừa đúng vào lớp mười, làm phụ huynh cũng có thời gian để lo lắng. Nói tiếp, nếu có thêm đứa nữa khó tránh khỏi thiên vị. Hiện tại hai đứa là vừa đúng, một đứa ba yêu một đứa mẹ yêu.
Lần đầy tháng này của tiểu Vĩ cũng không làm vội, mà chờ khi tiểu Vĩ ba tháng, tiểu Tú cũng khôi phục lại, lúc này mới làm tiệc. Ngày đó tiểu Vĩ rất ngoan, nhiều người nhìn cũng không khóc một tiếng. Tiểu Tô Tô lại rất hoạt bát, lúc nào cũng đi theo sau lưng tiểu Vĩ. Thấy ai cũng nói một câu: "Đây là em trai cháu!"
Có người liền hỏi: "Tô Tô, em trai là cái gì? Có thể ăn sao?"
Tiểu Tô Tô nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút: "em trai không thể ăn, mẹ nói, chờ em trai trưởng thành, muốn chăm sóc Tô Tô, cấp cho Tô Tô mua đồ ăn!" Tiểu Tô tô một câu đã nói toạc ra mệnh vận sau này của tiểu Vĩ. Nhà bọn họ nuôi con trai chính là vì tương lai chăm sóc chị gái.
Lúc làm tiệc, bà Hảo ngồi ở bàn tiệc, một tay ôm tiểu bánh bao, một tay vuốt tay nhỏ của tiểu Tô Tô, vẻ mặt rất là thỏa mãn. Nhưng bà Hảo rốt cuộc già rồi, ăn xong lễ đầy tháng của Lý Vĩ thân thể liền bắt đầu không khỏe. Vừa mới bắt đầu vẫn chỉ là cảm mạo, tiểu Tú cùng tiểu Tô vẫn khuyên bà đi bệnh viện, nhưng bà không muốn, làm nước gừng đường đỏ rồi nói: "Uống chút nước gừng này để thân đổ mồ hôi là tốt rồi , "
Chờ đến khi hai vợ chồng tiểu Tú cảm thấy không đúng lắm, bà Hảo đã ngã xuống đất ngất đi rồi. Trải qua một phen kiểm tra bác sĩ nói: "bà lão đã lớn tuổi, bệnh cảm nhẹ để lâu đã chuyển thành viêm phổi. Hiện tại cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi." Tiểu Tú nhìn bà Hảo ngủ ở trên giường bệnh đang truyền nước muối, trong lòng ê ẩm.
"bà Hảo, bà phải cố gắng một chút, con và tiểu Tô đều là không cha không mẹ , tiểu Tô Tô, Lý Vĩ cũng không còn người trông giúp, bà phải khỏe mới có thể trông giúp con một đứa chứ." Tiểu Tú cố nén nước mắt nói với bà Hảo. Hai đứa bé cũng đi đến, tiểu Tô Tô rất biết điều nắm một tay khác của bà Hảo."Cụ bà, cụ khi nào mới dậy chơi với con."
Sau khi bà Hảo ngất xỉu cũng chưa tỉnh lại, ở nơi này từ đầu mùa hè tới giữa năm thì bà đi. Tiểu Tú cùng tiểu Tô còn có tiểu Tô Tô, tiểu Vĩ một nhà đau lòng để tang cho bà Hảo.
Phần mộ bà Hảo đã sớm chọn xong. Cũng đã từng mang tiểu Tú cùng tiểu Tô đi xem. Phần mộ của bà ngay cạnh mộ của chồng và con. Tiểu Tú còn nhớ rõ bà Hảo nói: "Người một nhà tách ra quá lâu, chờ khi bà đến không biết họ có nhận ra bà không nữa." Bà Hảo vuốt mộ bia nhàn nhạt cười.
Tiểu Tú đã khóc đến không còn nước mắt, cứ như vậy sững sờ nhìn thầy địa lý ở trong bãi tha ma bận rộn, theo ý bà Hảo, thầy địa lý làm một cây cầu nhỏ bắc giữa mộ phần hai vợ chồng bà Hảo. Như vậy đến âm phủ còn có thể nhận nhau. Mất đi bà Hảo, một nhà bốn người cũng cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng ngày ngày vẫn trôi qua. Trước kia có đồ ăn ngon, thứ tốt đều để cho bà Hảo trước, nhưng bây giờ là thói quen sớm thay đổi, mỗi buổi tối nhìn khung ảnh bà Hảo nói chuyện xảy ra trong ngày.
Tiểu Vĩ đã một tuổi, tiểu Tô Tô đi nhà trẻ, vườn trái cây lại đến mùa thu hoạch rồi, lại xây mới nhà và phòng ốc. Mà tiểu Tú cùng tiểu Tô cũng trôi qua tiếp một năm.
Tình cảm của tiểu Tú cùng tiểu Tô cũng có lúc lên xuống. Thời điểm thì ngọt như mật, cũng có lúc cãi nhau, nhưng dù thế nào thì bản chất cũng không thay đổi, tiểu Tô không thể rời bỏ tiểu Tú . Cũng không phải là tiểu Tô không bỏ được không gian thần kỳ của tiểu Tú, mà là trải qua năm tháng gột rửa, tình cảm của hai người đã sâu đậm, không chỉ là tình yêu, mà còn là thân tình, càng ngày càng tốt hơn. Thiếu ai cũng cảm thấy thiếu một nửa.
Lúc bà Hảo qua đời tiểu Ngọc cũng về, lúc này hắn đã không còn như lúc mới đầu. Trải qua mấy năm tôi luyện trong trại lính, làn da của Ngọc Kỳ đã trở thành màu lúa mạch khỏe mạnh. Chỉ có cặp mắt kia không thay đổi, trước sau như một rất hồn nhiên. Tiểu Tô đã từng hỏi Ngọc Kỳ, sau khi đi bộ đội ba năm thì có tính toán gì không.
Khi đó Ngọc Kỳ hung hăng cắn trái cây, ăn quen trái cây ở nhà rồi, cách một năm rưỡi lại mới được ăn thật là nhớ vị này."em muốn tiếp tục làm lính. Từ lính nghĩa vụ chuyển thành lính tình nguyện, muốn cả đời theo nghiệp binh này!" Cả đời làm Binh là điều không thể, cho dù là ai cũng phải chịu thua tuổi tác thôi.
Tiểu Tô luôn ủng hộ ý tưởng này của Ngọc Kỳ, ban đầu nếu như không phải là vì trận kia ngoài ý muốn làm tai bị thương, đoán chừng bây giờ mình vẫn đang trong bộ đội cống hiến tuổi thanh xuân."Tốt, muốn nhập ngũ sẽ phải cố gắng đạt danh hiệu lính xuất sắc!"
"Được! nhưng, anh và chị Tú phải thường xuyên gửi trái cây trong nhà cho em. Đi xa nhà chỉ muốn ăn những thứ này!" Lúc nói chuyện Ngọc Kỳ đã gặm xong một quả táo rồi. Bây giờ tiếp tục ăn lê.
"Chỉ cần cậu trở thành người lính xuất sắc, đừng nói là trái cây mà cái gì cậu muốn anh cũng bảo chị Tú gửi cho cậu!" Tiểu Tô tính toán Ngọc Kỳ cũng đã lớn, nên tìm đối tượng cho hắn rồi. Nhưng tiểu Tô thấy những cô gái trong thôn không có ai xứng với Ngọc Kỳ cả. Ngọc Kỳ dáng dấp rất tốt, lại có bản lãnh, một đôi mắt nhìn đồ đặc biệt lợi hại, tìm ra đồ cổ rất chính xác.
Có câu nói là là đàn ông tốt thì phải nhập ngũ, chỉ có những quân nhân bảo vệ mới có thể có hòa bình cho đất nước! Cho nên phải tìm cho Ngọc Kỳ một đối tượng tốt!
Nhưng ai cũng không thể nghĩ ra, duyên phận của Ngọc Kỳ cũng đã đến. Lúc Ngọc Kỳ trên xe lửa trở về cứu được một cô gái. Không biết là anh hùng cứu mỹ nhân làm mỹ nhân động tâm hay hai bên vừa thấy đã yêu, tóm lại cứ như vậy thành đôi.
Ngày Ngọc Kỳ kết hôn, tiểu Tú là chị gái bên nhà mẹ nói với cô dâu mới một câu: "Hi vọng hai em có thể hỗ trợ lẫn nhau, yêu thương nhau, mong hai đứa yêu nhau đến khi đầu bạc, con cháu đầy đàn!"
Cũng mong cho tất vả mọi người vạn sự như ý!
_Hết trọn bộ_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...