- Ba, nếu như anh Văn Bình, không phạm thêm một lỗi lầm tương tự như vậy nữa thì con sẽ tha lỗi cho anh ta. Nếu như anh ta còn làm sai nữa thì người nhà Bạch gia sau này sẽ vĩnh viễn không được bước chân vào Đan gia nữa, có được không ạ?
Đan Nghi như hạ quyết tâm rất lớn, cắn cắn môi nói.
- Chắc chắn rồi! Chắc chắn rồi! Chúng ta đã đánh mắng cho Văn Bình một trận thừa sống thiếu chết rồi... cả tối qua nó đã không ngừng tự dằn vặt bản thân,nó đã rất đau lòng và đi tìm con suốt cả tối qua nữa. Đan Nghi con yên tâm, Văn Bình tuyệt đối sẽ không phạm lại sai lầm đó nữa.
Bố mẹ Bạch Văn Bình hết lời bảo đảm.
Về việc Bạch Văn Bình đã ăn năn xám hối gì gì đó thì là do họ tự bịa ra... cả đêm qua bọn họ căn bản là không nhìn thấy mặt hắn đâu và cũng không biết hắn đi đâu, làm gì nữa.
Trần Hải Minh thấy Đan Nghi tha thứ cho Bạch Văn Bình như vậy, không khỏi ngạc nhiên:
- Nghi Nghi,con chắc chắn?
Đan Nghi cúi xuống,giả vờ như đang rất khó nghĩ...
Bố mẹ Bạch Văn Bình lại lần nữa vỗ ngực bảo đảm:
- Đan Nghi, nếu như Văn Bình còn làm ra việc gì có lỗi với con, thì người nhà Bạch gia chúng ta sẽ không bao giờ đặt chân vào Đan gia nữa, ta sẽ đánh gẫy chân nó luôn và công khai xin lỗi con nữa.
Chỉ cần có thể khiến cho Đan Nghi hồi tâm chuyển ý, có thể hàn gắn lại mối quan hệ này thì bố mẹ Bạch Văn Bình sẵn sàng làm mọi việc.
Giờ cúi đầu hạ mình chút thì có sao, chỉ cần mọi việc được theo ý mình thì có đáng gì?
Đan Nghi nhìn thấy trong ánh mắt họ một sự giảo hoạt đáng kinh tởm.
Cô gật gật đầu,rồi quay sang phía vị học giả già:
- Thưa thầy,thầy cũng nghĩ như vậy chứ ạ?
- Đan Nghi, ta không thiên vị ai cả. Việc này, nếu em cho Văn Bình một cơ hội như vậy. Thì những gì mà Bạch gia đã nói ta sẽ là người làm chứng... Nếu như Văn Bình còn tái phạm thì họ sẽ phải làm như những gì họ đã nói!
Là một người có học vị cao, lời nói của ông là rất có trọng lượng.
Bố mẹ Bạch Văn Bình lại quay sang van xin Trần Hải Minh:
- Trần tiên sinh, chúng tôi có thể lập một tờ cam kết, Văn Bình sẽ không tái phạm nữa. Nếu còn tái phạm thì người nhà Bạch gia chúng tôi sẽ không bước vào Đan gia dù chỉ nửa bước, không làm phiền Đan Nghi, đánh gãy chân Văn Bình và sẽ công khai xin lỗi Đan Nghi.
Thấy vậy,Trần Hải Minh khẽ gật đầu:
- Nếu Đan Nghi đã quyết vậy rồi, thì hãy cho Văn Bình một cơ hội đi. Mang giấy bút đến...
Ông vừa dứt lời thì ba của Bạch Văn Bình đã vội đi tìm giấy bút, không cẩn thận mà va vào sấp báo, sấp báo rơi tóe tung dưới nền nhà...
Sấp báo rơi ngay phía trước mặt vị học giả, ông cúi xuống nhặt lên,nhìn qua nội dung trang báo mà mặt lập tức biến sắc...
Sáng nay vừa ngủ dậy thì ông ta đã bị bố mẹ Bạch Văn Bình đeo bám, nài nỉ đến đây làm thuyết khách nên chưa kịp đọc báo...
Giờ nhìn thấy hình ảnh Bạch Văn Bình cùng Đường Sa Sa cuốn lấy nhau trên mặt báo, nhìn thời gian ghi trên đó... không cần nói gì thêm, việc này đã phát sinh ngay sau bữa tiệc sinh nhật Đan Nghi tối qua, khi Đan Nghi bỏ chạy ra ngoài....
Ba của Bạch Văn Bình tìm được giấy bút:
- Chúng tôi đảm bảo...
Vị học già cất giọng lạnh băng:
- Thôi đi, các người cũng không cần bảo đảm nữa! Nhìn xem đây là gì? Thật là phí công ta, cảm thấy Văn Bình học hành không tồi,người cũng thông minh,muốn giúp các người một tay,ai dè Văn Bình là loại người như này!
Ba mẹ Bạch Văn Bình không hiểu chuyện gì, cầm lấy tờ báo, nhìn lướt qua....
Kẻ trên bức hình, dù đã được làm mờ phần mặt... nhưng sao họ có thể không nhận ra được đó chính là thằng con quý hóa của họ...
- Đây... đây...
Gương mặt họ biến sắc xám xịt....không nói nổi thành lời...
Đan Nghi vờ như giờ cũng mới nhìn thấy nội dung trên tờ báo, mặt tái nhợt:
- Đây là anh...ý, là Văn Bình...còn người kia... người kia....
....
MÌNH THÔNG BÁO LẠI LẦN NỮA:
TRUYỆN NÀY CÓ HƠN 2000 CHAP VÀ LÀ TRUYỆN MÌNH TỰ DỊCH TỪ TIỂU THUYẾT TIẾNG TRUNG QUA TIẾNG VIỆT.
LINK GỐC CỦA TRUYỆN MÌNH XIN KHÔNG TIẾT LỘ.
((((MÌNH ĐÃ CHỈNH SỬA MỘT SỐ CHI TIẾT CỦA TRUYỆN SO VỚI BẢN GỐC....)))
MÌNH THÔNG BÁO LUÔN Ở ĐÂY ĐỂ MỘT SỐ BẠN NGỪNG IB NHỮNG CÂU HỎI ĐẠI LOẠI NHƯ VẬY NHÉ....
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHÉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...