Ông Xã Chuẩn Sói Ca
Đường Sa Sa hỏi liên tục mấy câu nhưng Đan Nghi đều tỏ ra không hiểu gì hết.
Đường Sa Sa chỉ muốn đập vào đầu Đan Nghi thôi.
Bạch Văn Bình kéo lấy tay ả,nói:
- Thôi, anh nghĩ, việc này khả năng là do mụ Dương bày ra, chứ với đầu óc hiện tại của Đan Nghi thì nghĩ làm sao ra cách này chứ?Chỉ có mụ Dương nghĩ ra kế nham hiểm như này mà thôi.
- Ý anh là, bà ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Đường Sa Sa thật sự bất an...
- Khả năng đó không cao,nếu đã phát hiện ra thì bà ta đã tìm chúng ta tính sổ rồi. Sợi dây chuyền lúc trước bà ta đưa cho Đan Nghi chắc chắn la giả nên chúng ta mới lấy phải sợi dây giả này. Sợi dây thật kia khả năng là hôm nay bà ta mới đưa cho Đan Nghi... Việc tối nay có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Bạch Văn Bình phân tích như vậy, nếu không cũng chả còn cách nào để giải thích hợp lí hơn cho sự việc ngày hôm nay nữa...
Đường Sa Sa tức giận:
- Vậy phải làm sao đây? Tâm huyết của chúng ta cứ như vậy mà đổ sông đổ bể sao? Anh đừng quên,tiền làm sợi dây,với cả tiền chuộc những trang sức cũ kia đã tiêu tốn một khoản không nhỏ, mà còn khoản tiền đi vay nữa...
- Được rồi! Được rồi! Sa Sa đừng lo lắng, chỉ cần Đan Nghi chưa hồi phục thì chúng ta vẫn sẽ có cơ hội!
Bạch Văn Bình nhẫn nại phân tích.
Đan Nghi đứng bên cạnh, cười rất tươi, rất ngây thơ.
- Anh Văn Bình, Sa Sa hai người đang nói gì vậy? Hai người sẽ đưa tôi đi đâu ăn đồ ngon vậy?
- Ăn ăn ăn! Lúc nào cũng ăn, tại sao không ăn cho chết luôn đi!
Nhìn thấy Đan Nghi là lại tức, Đường Sa Sa giơ tay đập mạnh vào đầu cô.
- Huhu Sa Sa thật đáng sợ!
Nhìn như sợ hãi mà lùi ra sau nhưng thực chất là đã rất khéo léo tránh được cú đánh của Đường Sa Sa, ngồi xổm xuống, không chút sơ hở.
Một chiếc xe sang trọng, đắt tiền từ từ tiến đến.
Bạch Văn Bình lôi lấy tay Đường Sa Sa:
- Đây vẫn là địa phận của Tiền gia, đừng làm bừa, đi thôi!
- Được! Vậy để con tiện nhân này một mình ở đây đi, cho chết lạnh,ai bắt cô ta không biết điều chứ, phá hoại cơ hội của chúng ta.
Đường Sa Sa vẫn rất tức tối.
Đường Sa Sa kéo tay Bạch Văn Bình lôi đi.
Khóe môi Đan Nghi nhếch lên, nụ cười đầy lãnh đạm, Đường Sa Sa lăng mạ cô, đánh cô...sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến ả phải trả giá.
Còn Bạch Văn Bình thật sự khiến cô ghê tởm... Cô không còn quan tâm tới tình cảm mà hắn giành cho cô là gì nữa... nhưng đấy đúng là kẻ mà lúc nào cũng luôn miệng yêu cô thương cô, theo đuổi cô nhiều năm sao?
Hắn theo đuổi cô,chính xác hơn là theo đuổi tiền tài, vật chất của cô thôi...
- Đan Nghi!
Giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên.
Đan Nghi ngước lên nhìn,một bàn tay đưa ra trước mặt cô.
Là Lục Thượng Hàn, buổi tối nay hắn luôn có mặt ở hiện trường.
Có mấy lần cô đã bắt gặp ánh mắt quan tâm của hắn.
Nhưng cô muốn tự mình giải quyết nên giả vờ như không nhìn thấy.
Gió đêm có chút lạnh,thấy bàn tay hắn xòe ra trước mặt, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp đến lạ.
Cô đưa tay ra,đặt lên bàn tay hắn.
Lục Thượng Hàn kéo cô vào lòng hắn.
Đây là lần đầu hắn ôm Đan Nghi theo đúng nghĩa.
Bờ vai rộng lớn,ấm áp,khiến Đan Nghi cảm thấy an toàn không còn giá lạnh nữa... trái tim cô dường như cũng đã được sưởi ấm dần lên....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...