Trần Hải Minh cho cô ta một khoản tiền, kêu cô ta thừa nhận mọi tội lỗi, nhưng không ngờ, Trần Hải Minh làm vậy chỉ là để bảo vệ Trần Mỹ Tâm.
Dù sao thì Trần Mỹ Tâm cũng mới chính là con ruột của ông ta còn Điền Nhĩ Phương chỉ là đứa cháu họ hàng xa của Hướng Vĩnh Bình. Trần Hải Minh chẳng có lí do gì để Trần Mỹ Tâm phải gánh mọi tội lỗi trong khi Điền Nhĩ Phương thì không bị sao hết.
Cuối cùng, nhà trường miễn trừ hình phạt đối với Trần Mỹ Tâm và khai trừ luôn Điền Nhĩ Phương.
Nghe được kết quả này, Điền Nhĩ Phương kinh hoàng.
- Tại sao? Tại sao em lại bị khai trừ? Chủ nhiệm, thầy giáo, không phải như vậy, em không làm sai, em không có làm sai...
Điền Nhĩ Phương hét lớn.
Nhưng, chỉ vừa xong thôi cô ta còn còn xin lỗi, nhận sai, giờ lại nuốt lời như này, chủ nhiệm và các thầy cô giáo thật không rảnh để nghe cô ta nói tiếp.
Trần Hải Minh đứng cạnh nói:
- Điền Nhĩ Phương, xảy ra chuyện này, ta cũng rất tiếc. Đi thôi,ta sẽ nghĩ cách bù đắp cho cháu.
Điền Nhĩ Phương nhìn lão cáo già Trần Hải Minh, biết bản thân không phải là đối thủ của ông ta, nếu còn gây sự, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho cô yên.
Nhưng cứ như này mà bị khai trừ, Điền Nhĩ Phương cũng thật không cam tâm.
Ra khỏi trường, Điền Nhĩ Phương nổi giận:
- Trần tiên sinh, không phải ông nói chỉ cần thôi thừa nhận lỗi lầm thì sẽ giúp tôi không phải chịu hình phạt nữa rồi sao? Giờ tại sao lại thành ra tôi bị khai trừ như này?
- Việc này vốn là do cô làm, cô nên tự thân lo liệu đi.
Trần Hải Minh ném cho cô ta chút tiền rồi lái xe rời đi.
Điền Nhĩ Phương tức muốn khóc, rõ ràng việc này là do Trần Mỹ Tâm làm, chủ mưu là Trần Mỹ Tâm, còn bản thân chỉ là đồng phạm. Vậy mà cu ối cùng lại dính bẫy của Trần Hải Minh.
Nhưng nhìn số tiền mà Trần Hải Minh đưa lúc trước và cả vừa xong nữa, quả thật đây là một khoản không nhỏ, Điền Nhĩ Phương cự tuyệt không nổi trước cám dỗ của khoản tiền này mang lại.
Nhưng trong lòng cô ta cũng vẫn rất bất bình.
Đã sắp đến vũ hội mừng ngày khai giảng, bả thân cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đi kết giao với đám công tử giàu có của giới thượng lưu, vậy nhưng Trần Hải Minh đã khiến giấc mộng đẹp của cô ta tan như bong bóng xà phòng.
Đan Nghi cũng đang chuẩn bị cho buổi vũ hội.
Thật ra, buổi vũ hội như này Đan Nghi đã tham gia từ những năm học cấp 2, cấp 3 rồi nên cũng không thấy có gì quá đặc biệt.
Bạn bè của cô hầu như toàn là cậu ấm cô chiêu của những gia đình quyền quý, trước giờ cô cũng chưa bao giờ có ý định tìm cách tiếp cận bất kì ai.
Dì Dương vừa giúp cô chọn đồ vừa nói:
- Chất này không tệ, rất tôn da, chi bằng chọn cái này đi?
- Dạ được, dì cứ toàn quyền quyết định ạ!
Đan Nghi mỉm cười đáp lại.
Đang nói chuyện thì có người làm đến báo:
- Đại tiểu thư, có bưu kiện gửi đến cho tiểu thư.
Đan Nghi nhẹ nhàng nói:
- Để bên đó giúp tôi!
Dì Dương nói:
- Chi bằng bóc luôn ra coi là gì?
Đan Nghi gật đầu đồng ý.
Dì Dương rất nhanh đã bóc xong gối bưu kiện, phát hiện bên trong là một mẫu váy dài mới nhất trong bộ sưu tập mùa thu của nhãn hiệu Givenchi, đẹp, trang nhã nhưng không kém phần hoa lệ.
Dì Dương kinh ngạc thốt lên:
- Đây là váy của ai tặng cho đại tiểu thư nhà chúng ta thế này chứ?
Đan Nghi chỉ nhìn lướt qua cái phẩm vị cùng cái độ dài chiếc váy thì biết ngay đây là đồ mà Lục Thượng Hàn gửi đến.
Tuy cô sở hữu đôi chân dài miên man, nhưng Lục Thượng Hàn vẫn cứ thích chọn cho cô những chiếc váy dài một chút.
Vậy cũng tốt... vừa hay có thể che đi những vết hôn, kiệt tác của hắn để lại, chứ nếu không thì cô cũng không biết sẽ phải giải thích về những vết cắn ấy như thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười, nét mặt thoáng chút ngượng ngùng.
Dì Dương nhìn cô vậy thì đoán ngay ra:
- Xem ra là đồ Hàn thiếu gia tặng cho tiểu thư rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...