May là, về đến nơi ở của Hướng Vĩnh Bình, Trần Mỹ Tâm cũng đã tỉnh lại.
Tình trạng cô ta lúc này rất tệ, luôn miệng gào thét.
Hướng Vĩnh Bình cũng rất là không hài lòng với việc Trần Hải Minh làm:
- Sao ông lại làm cho con gái ra nông nỗi này? Con bé rốt cuộc là làm sao?
- Nó phá hoại việc tốt của tôi, từ sau cũng sẽ không được phép bén mảng tới Đan gia nữa.
Trần Hải Minh tức tối nói.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như vậy?
Hướng Vĩnh Bình ăn mặc, trang điểm lòe loẹt diêm dúa, bà ta còn muốn dựa hơi Đan gia mà ăn sung mặc sướng cơ, sao giờ lại thành ra thế này chứ?
Trần Hải Minh nghiêm giọng nói:
- Nó làm hỏng việc làm ăn của tôi, giờ muốn chiếm được Đan gia lại phải tốn thêm nhiều thời gian rồi.
Hướng Vĩnh Bình nghe đến đây thì đã hiểu ra tại sao Trần Hải Minh lại giận dữ như vậy.
Trần Hải Minh nói:
- Tôi không thể ở lại đây quá lâu, tôi đi trước đây, bà trông coi con bé đừng để nó nói linh tinh, nếu không cả gia đình chúng ta sẽ hết đường đấy.
Hướng Vĩnh Bình hết cách, bà ta biết rõ cái lợi cái hại trong chuyện này, chỉ đành nói:
- Trông con bé thì không vấn đề nhưng tiền thuốc thang...
- Đây, cầm lấy!
Trần Hải Minh rút ra tập tiền, ông ta không phải không thấy phiền phức, chỉ là vì đứa con trai Trần Hạo Tuyên nên ông ta mới nhượng bộ mẹ con họ như vậy.
Hướng Vĩnh Bình cũng vì một tương lai được làm phu nhân giàu sang phú quý nên sẽ không để Trần Mỹ Tâm nói lung tung. Bao năm qua, bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, cố gắng trở thành người phụ nữ phía sau lưng Trần Hải Minh. Ở điểm này, bà ta hãy vẫn đủ khả năng để nhận biết được.
Rất nhanh, Trần Hải Minh đã rời đi, trở về Đan gia.
Đan Nghi tiễn Lục Thượng Hàn lên đường xong thì được người mà Lục Thượng Hàn bố trí đưa về Đan gia.
Người mà Lục Thượng Hàn bố trí cho cô, tên Lục Chính.
Lục Chính là anh trai của Lục Thiên, thân thủ và năng lực thì không khác gì Lục Thiên. Vốn dĩ là người tài mà Lục Thượng Hàn bí mật giữ bên người. Giờ vì lo lắng Đan Nghi gặp phải chuyện gì mà lại không kịp liên hệ với bản thân nên hắn mới bố trí Lực Chính về phục vụ cho Đan Nghi.
Như vậy, sau này dù gặp chuyện gì thì cũng có người tiếp ứng kịp thời cho Đan Nghi.
Hôm sau.
Nhà trường đã đưa ra quyết định xử lí đối với Trần Mỹ Tâm và Điền Nhĩ Phương. Bởi hai người họ đã khiến cho danh tiếng của nhà trường bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, nên nhà trường đã quyết cho họ vào danh sách những cá nhân cần theo dõi, quan sát.
Ý là, trong quãng thời gian tiếp theo, nếu hai người bọn họ tiếp tục vi phạm bất kì điều gì dù là nhỏ nhất thì cũng sẽ bị khai trừ.
Trong thời gian này, họ phải biết thân biết phận, ngoan ngoãn thì mới tránh khỏi sự trừng phạt đó.
Nhưng, nghe được kết quả này, Trần Hải Minh đã tìm đến trường học, nói:
- Việc này Trần Mỹ Tâm không phải là người phải chịu trách nhiệm chính. Người chịu trách nhiệm chính phải là Điền Nhĩ Phương. Những thứ đó là do Điền Nhĩ Phương mang trộm từ bên ngoài vào trường bán. Tôi kiến nghị, đuổi học Điền Nhĩ Phương và miễn trừ hình phạt với Trần Mỹ Tâm.
Trần Hải Minh còn đưa ra đủ các loại bằng chứng, phía nhà trường đáp lại:
- Nhưng việc này, Điền Nhĩ Phương nói là do Trần Mỹ Tâm làm, vòng tay giả là do Trần Mỹ Tâm mang tới.
Trần Hải Minh cười mà rằng:
- Tôi cũng hỏi cô ta rồi, Điền Nhĩ Phương nói việc là do cô ta làm, vòng tay giả là cô ta mua ở chợ đen.
Nói xong, Trần Hải Minh còn đưa cả Điền Nhĩ Phương đến.
Điền Nhĩ Phương chủ động thừa nhận sai lầm của mình:
- Xin lỗi, chủ nhiệm! Xin lỗi các thầy cô, việc này quả đúng là lỗi của em. Xin mọi người hãy tha thứ cho em.
Cô ta không hề hay biết, bản thân đã bị Trần Hải Minh ám hại rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...