Trong suốt quá trình hình thành và phát triển của Đại học A, chưa bao giờ xảy ra một việc nghiêm trọng như này, vậy nên khai trừ họ cũng là điều đương nhiên.
Nhất là việc có liên quan đến xuân dược, điều này càng khiến cho ban giám hiệu của trường khó lòng mà làm ngơ không quản.
Kì nghỉ hè này, Bạch Văn Bình, Diệp Mộng Kỳ đều phải chạy ngược chạy xuôi nhằm mong có thể ở lại trong ngôi trường này.
Bạch Văn Bình giờ đã là sinh viên năm ba, chẳng mấy chốc là bước sang năm tư, rồi sẽ tốt nghiệp ra trường và đi làm, nên sao chịu bị đuổi học như vậy được chứ?
Diệp Mộng Kỳ cũng đã kết thúc việc học ở lớp dự bị, sắp bước vào học năm nhất, giờ thấy tiền đồ bị hủy trong chớp mắt, lòng hai kẻ binh họ đang rối như tơ vò.
Cả kì nghỉ hè này bọn họ chạy ngược chạy xuôi lo chuyện mà chân tay như muốn gẫy rụng hết rồi.
Vốn dĩ, Diệp Mộng Kỳ tưởng rằng Bạch Văn Bình quen biết rộng, có thể nhờ vả ai đó giúp đỡ. Ai dè Bạch gia hiện tại đang là một đống hỗn độn, giờ tự thân khó giữ, danh tiếng không còn.
Diệp Mộng Kỳ những tưởng Bạch Văn Bình là công tử của gia đình giầu có, giờ mới biết tất cả chỉ là lừa dối.
Còn Bạch Văn Bình cũng cứ tưởng Diệp Mộng Kỳ là thiên kim tiểu thư của một gia đình danh giá, lần này đặt hết mọi trông mong vào Diệp gia, ai dè cô ta cũng chỉ là một thiên kim giả.
Hai người bọn họ trách móc lẫn nhau, chửi bới nhau suốt hơn một tháng nay rồi mà cũng không giải quyết được việc gì.
Hôm nay, cũng chả biết đã là lần thứ bao nhiêu họ đến đây cầu xin sự giúp đỡ của thầy giáo chủ nhiệm rồi.
Thầy chủ nhiệm chỉ cần nhìn thấy họ thôi là đã không thích rồi:
- Hai em,đợi chút đã, lát nữa sẽ nói chuyện của hai người.
Bạch Văn Bình và Diệp Mộng Kỳ đều chẳng dám nói gì, đành ngoan ngoãn đứng một bên mà đợi.
- Đan Nghi, em thật sự không suy nghĩ lại sao?
Thái độ của thầy giành cho Đan Nghi lại hoàn toàn khác.
Thành tích học tập của Đan Nghi vốn rất tốt,là sinh viên ưu tú, thầy giáo là người đã tham gia giảng dạy nhiều năm, Đan Nghi là một trong số những đứa trẻ thông minh, tài trí mà lại nỗ lực học tập.... không nỡ đành lòng để cho cô thôi học như vậy.
Đan Nghi lắc lắc đầu:
- Em cảm ơn ý tốt của thầy!
- Thế thì cũng đành vậy, để tôi giúp em làm thủ tục thôi học.
Thầy chủ nhiệm lắc đầu buồn bã.
Bạch Văn Bình, Diệp Mộng Kỳ nghe nói Đan Nghi phải thôi học thì đều không khỏi kinh ngạc, lễ nào, Đan Nghi cũng mắc phải lỗi lầm gì nghiêm trọng sao?
Lập tức, Diệp Mộng Kỳ vui mừng vô cùng, nét mặt rạng ngời không ít.
Phản chăng, Đan Nghi cũng lâm vào tình cảnh giống bản thân cô ta lúc này rồi, chả có lí gì mà cô ta lại không thể không vui cả.
Cô ta sung sướng tới mức cảm giác buồn bã vì bị khai trừ cũng nhạt đi không ít.
Bạch Văn Bình thì ngược lại, hắn có vẻ như rất quan tâm đến chuyện của Đan Nghi:
- Đan Nghi, em sao vậy? Có việc gì mà anh có thể giúp cho em không?
Đan Nghi chỉ thấy thật buồn cười, hắn ta nếu thật sự là một người đàn ông đáng tin, đáng để ỷ lại thì sao lại có thể cặp kè qua lại với Đường Sa Sa và Diệp Mộng Kỳ.
Đan Nghi căn bản là không thèm để ý tới hắn, coi hắn như không khí.
Diệp Mộng Kỳ lườm Bạch Văn Bình một cái dài rồi quay qua lườm luôn cả Đan Nghi.
Xem ra, cô ta ăn phải dấm rồi.
Đan Nghi đúng là nằm im mà cũng bị trúng đạn, cô không hề có chút quan hệ gì với Bạch Văn Bình, nhưng vẫn bị Diệp Mộng Kỳ ghen ghét, thật nực cười.
Diệp Mộng Kỳ nhịn không được mà hỏi:
- Không biết Đan Nghi phạm phỉ lỗi gì mà phải nghỉ học vậy?
Thầy giáo chủ nhiệm, quay qua nhìn cô ta:
- Hình như không liên quan đến em mà?
Diệp Mộng Kỳ đành ngậm miệng lại.
Vài tiếng đồng hồ sau,vài người xuất hiện trước cửa phòng, nhìn dáng vẻ thì đều là những vị có học thức uyên bác và có khí chất hơn người.
Thầy giáo chủ nhiệm vội đứng dậy chào hỏi:
- Mạnh hiệu trưởng, Tào chủ nhiệm, các vị sao lại đến đây? Tôi không kịp đón tiếp từ xa, thật ngại quá, ngại quá!
Thì ra các vị khách này lại chính là, Mạnh hiệu trưởng và Tào chủ nhiệm của trường Đại học Hành Châu, đi cùng còn có vài trợ lí, giáo viên của trường nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...