Chỉ cần những vấn đề này nằm trong phạm vi mà Đan Nghi có thể chấp nhận là được.
Lục Thượng Hàn sao mà lại không muốn thấy cô được yên ổn, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Hai người yêu nhau, vốn dĩ cần cùng nhau bước đi, dựa vào nhau mà phấn đấu, cùng nhau nắm tay đi hết con đường đời, không phải sao?
Những việc này, không thể coi là ai dựa dẫm, ỷ lại vào ai cả, đây vốn chỉ là chứng nhân cho tình yêu mà thôi.
Sắp đặt xong xuôi mọi chuyện, Lục Thượng Hàn mới cong cong bờ môi, cúi xuống ngắm nhìn cô.
Cô đang ngủ rất ngon lành,khóe miệng còn hàm chứa nét cười, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi vừa cong vừa dài, tựa như đôi cánh hồ điệp đậu trên cánh hoa xinh tươi.
Lục Thượng Hàn không khỏi ôm cô chặt hơn một chút.
...
Xuống khỏi máy bay, rất nhanh, hai người đã đến trước cổng trường đại học A.
Để tránh thu hút sự chú ý của mọi người, Đan Nghi nói với Lục Thượng Hàn:
- Thượng Hàn,anh cứ ngồi trong xe đi, một mình em tự đến phòng giám hiệu là được.
Lục Thượng Hàn gật đầu:
- Em đi đi, anh đợi.
Quả thật hắn rất không thích cái cảm giác khi bị cả đám nữ sinh bủa vây xung quanh, nhất là những tiếng gào thét điếc tai...
Hắn không thích làm tiêu điểm chú ý như vậy.
Đan Nghi mỉm cười rồi bước xuống khỏi xe, cất bước đi vào trong khuôn viên trường.
Nghĩ đến việc phải thôi học, Đan Nghi thật sự thấy đáng tiếc.
Đại học A nổi tiếng là một ngôi trường nghiêm khắc, có những yêu cầu vô cùng hà khắc với việc học tập của sinh viên, nếu chịu khó khắc khổ học hành theo đúng nền nếp, quy tắc của trường đưa ra thì sẽ rất có ích trong quá trình uốn nắn và hình thành nhân cách của mỗi người.
Chỉ là, Đan Nghi buộc phải lựa chọn rời xa ngôi trường này.
Cô đưa mắt nhìn quanh ngôi trường, thời gian nghỉ hè đã gần qua hết, trong sân trường đã có không ít bóng dáng sinh viên rồi.
Rất nhanh, Đan Nghi đã bước đến khu phòng giám hiệu, thầy giáo chủ nhiệm nhìn thấy Đan Nghi, không khỏi cất tiếng hỏi han:
- Đan Nghi, tôi nhận được tin nhắn của em rồi, em thật sự quyết định thôi học sao?
Hiển nhiên, thầy giáo chủ nhiệm rất tiếc với quyết định này của cô.
- Dạ, em có chuyện riêng cần giải quyết, không còn cách nào khác nên đành quyết định như vậy.
Đan Nghi cũng rất lấy làm tiếc.
Đang nói chuyện thì có một nam, một nữ bước vào, nam là Bạch Văn Bình, nữ là Diệp Mộng Kỳ.
Đan Nghi thật chẳng ngờ lại một lần nữa phải gặp họ ở đây.
Cô rất không thích đôi nam nữ này nên vờ như không nhìn thấy.
- Đan Nghi em cũng ở đây sao?
Bạch Văn Bình lên tiếng trước.
Là một tên đàn ông tồi 100%, thứ không đạt được thì lại càng thấy khao khát, thấy tiếc.
Nhất là khi nhìn thấy cô ngày càng xinh đẹp, diễm lệ như này,đôi mắt Bạch Văn Bình nhìn chằm chằm vào người Đan Nghi, ánh mắt hắn thật chẳng muốn rời đi.
Diệp Mộng Kỳ bực mình liền véo vào eo hắn một cái rất mạnh.
Bạch Văn Bình đành thật thà hơn chút.
Đan Nghi thấy Bạch Văn Bình và Diệp Mộng Kỳ đều cầm theo tập hồ sơ trong tay, khép nép đứng đó, bọn họ dường như có chuyện gì cần cầu xin thầy giáo chủ nhiệm thì phải.
Đan Nghi nhớ đến cảnh bữa đó, hai người họ cùng Đường Sa Sa đánh nhau rồi sau đó bị cảnh sát dẫn giải đi.
Sở cảnh sát sau đó cũng đã gửi thông báo về trường.
Nếu không nhầm thì khi nhận được thông báo này, theo như những điều lệ nghiêm khắc của Đại học A thì hai người bọn họ có khả năng bị lưu ban hoặc thậm chí là khai trừ khỏi trường.
Đan Nghi quả là không đoán sai, khi đó cảnh sát bắt giữ ba người bọn họ, Đường Sa Sa dù sao cũng đã bị đuổi khỏi trường, nên khi về đồn cảnh sát thì gào thét ầm ĩ, đổ hết mọi tội lỗi lên người Bạch Văn Bình, Diệp Mộng Kỳ.
Tại hiện trường, cảnh sát tìm thấy vết tích xuân dược,và phát hiện ra Bạch Văn Bình cũng có sử dụng chính loại xuân dược đó ~~
Vụ việc đó, càng lúc càng truyền đi rộng rãi, để bảo vệ danh tiếng của trường thì Bạch Văn Bình cùng Diệp Mộng Kỳ đã bị khai trừ ra khỏi Đại học A.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...