Vân Vy ( ĐAN NGHI) cười vui vẻ:
- Chẳng trách Trần Mĩ Tâm lại bị dọa tới xanh mặt như vậy.
Lục Chiến Đình ( LỤC THƯỢNG HÀN) ôm cô vào lòng:
- Không quản cô ta nữa, lát Lục Thiên sẽ còn dọa cô ta thêm hai lần nữa.
Vân Vy (ĐAN NGHI) đang định nói gì thì phía bên ngoài lại phát ra những tiếc gào thét ầm ĩ, quả nhiên:
- Quỷ....có quỷ....có quỷ...
Là tiếng gào khóc của Trần Mỹ Tâm.
Vân Vy ( ĐAN NGHI) không khỏi buồn cười, anh chàng Lục Thiên này quả là người có tinh thần trách nhiệm cao, đêm nay liệu có để cho Trần Mỹ Tâm được ngủ ngon hay không đây?
Vậy nhưng, Trần Mỹ Tâm ngủ ngon hay không thì liên quan gì tới Lục Chiến Đình ( LỤC THƯỢNG HÀN), hắn giờ chỉ nghĩ làm thế nào để ăn Vân Vy ( ĐAN NGHI) cho ngon nhất thôi.
Hắn ấn nút điều khiển, hạ rèm cửa sổ xuống, loại bỏ mọi tạp âm của thế giới bên ngoài ra khỏi căn phòng của Vân Vy ( ĐAN NGHI).
Đôi cánh tay dài vươn ra, kéo chăn lên.
Lập tức, bên dưới chiếc chăn,phần phòng tựa từng đợt sóng vỗ bờ, rất nhanh trong cả căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ khe khẽ của Vân Vy ( ĐAN NGHI)....
Đây mới là âm thanh mà hắn yêu thích nhất.
Đêm này, Trần Mỹ Tâm bị Lục Thiên dọa ma dọa quỷ khiến cả đêm không tài nào chợp mắt được.
Nhưng có điều kì quái là, không chỉ Trần Hải Minh mà ngay cả đám người hầu trong Vân gia cũng không hề thấy ma thấy quỷ gì hết cả.
Vậy nên mọi gười cũng chỉ đành lí giải thành do chính bản thân Trần Mỹ Tâm gặp "vấn đề "mà thôi.
Đây là nhờ vào thân thủ siêu phàm của Lục Thiên, tuy không lợi hại bằng Lục Chiến Đình (LỤC THƯỢNG HÀN) nhưng lẻn ra lẻn vào trong Vân gia thì cũng là chuyện quá nhỏ nhặt.
Về phần Vân Vy (ĐAN NGHI), sau một đêm được Lục Chiến Đình ( LỤC THƯỢNG HÀN) "chăm chút", cô đã ngủ một giấc ngủ ngon vô cùng, bên ngoài kia phát sinh những chuyện gì thì cũng không liên quan gì tới cô hết.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, sau khi cùng ăn sáng xong với Vân Vy ( ĐAN NGHI) thì Lục Chiến Đình (LỤC THƯỢNG HÀN) mới rời đi giải quyết công việc của mình.
Vân Vy bước ra khỏi phòng, chỉ thấy Trần Mỹ Tâm ngồi ở phòng khách, khóc như mưa.
Nửa đêm qua cô ta sống chết cũng không chịu quay về phòng ngủ nữa, làm ầm ĩ lên mà đòi Trần Hải Minh ngồi ở phòng khách cùng cô ta.
Trần Hải Minh cũng hết cách, sợ cô ta để lộ ra điều gì liên quan đến thân phận thật nên đành ngồi cạnh Trần Mỹ Tâm đến tận bây giờ.
Nhưng đến giờ,cả một đêm không ngủ đã khiến sự kiên nhẫn của ông ta đạt đến giới hạn rồi.
Dù cho Trần Mỹ Tâm có là con gái ruột của ông ta thật đấy nhưng bị hành đến mức này thì là một người bình thường cũng khó lòng chịu đựng nổi.
Huống hồ Trần Hải Minh vốn là người bận rộn, cũng đã có tuổi... sức đâu mà chịu đựng sự phiền phức của Trần Mỹ Tâm chứ?
Thần thái ông ta sớm đã bao hàm sự mất nhẫn nại...
Vân Vy ( ĐAN NGHI) từ từ bước xuống lầu, rồi nói:
- Ba, Mỹ Tâm, hai người sao vậy?
Trần Hải Minh nhìn Vân Vy ( ĐAN NGHI), từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ khiến người khác phải mệt lòng, vậy mà con bé Trần Mỹ Tâm này sao không học được một nửa của Vân Vy ( ĐAN NGHI) cơ chứ?
- Không sao,chỉ là Mỹ Tâm có chút khó chịu thôi con.
Trần Hải Minh trả lời.
- Khó chịu thì phải đi gặp bác sĩ ngay thôi. Mỹ Tâm,sắc mặt em thật tệ, trắng bệch hết cả ra thế kia. Mau về phòng nghỉ ngơi đi!
- A.... không, tôi không muốn!
Tâm trạng Trần Mỹ Tâm lại lập tức trở nên kích động...
Vân Vy (ĐAN NGHI) tiếp tục:
- Em đang sợ cái gì chứ? Vân gia chúng tôi bách niên thế gia, trước giờ chưa từng xuất hiện mấy cái thứ mà em nói, nên đừng có sợ vậy chứ?
- Tôi không muốn... không muốn về phòng...
Trần Mỹ Tâm run rẩy mà bấu chặt lấy cánh tay Trần Hải Minh.
Vân Vy (ĐAN NGHI) tiếp tục tốt bụng mà khuyên nhủ:
- Vậy... em cũng không thể cứ ở phòng khách thế này mãi được? Huống hồ...em ôm tay ba chị như này thì cũng rất không hay? Ai biết thì hiểu là hai người chỉ có quan hệ chú cháu, kẻ không biết thì.... có thể nói hai người có mối quan hệ không bình thường... đấy.
Trần Hải Minh nghĩ vậy cũng thấy đúng, giờ nếu chẳng may bị người ngoài thêu dệt về chuyện giữa ông ta với Trần Mỹ Tâm thì còn ra thể thống gì nữa?
Ông ta lập tức đẩy thân người Trần Mỹ Tâm ra xa, không cho cô ta dựa sát vào mình nữa.
Trần Mỹ Tâm đang vô cùng hoảng sợ, từng sợi dây thần kinh trong đầu cô ta như muốn nổ tung ra.... cô ta cần chỗ dựa cần chỗ bấu víu nên không quản gì hết mà lại lao đến ôm lấy tay Trần Hải Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...