Ghi nhớ phần tình phần nghĩa này thì tất nhiên mọi người sẽ quan tâm, giúp đỡ nhiều hơn cho Đan Nghi - cô cháu gái duy nhất này của Đan lão gia rồi. Không một ai lại ghi nhớ ân tình của Đan lão gia mà đi bênh vực, giúp đỡ cho Trần Ngọc Tâm cả, không phải sao?
Đan Nghi lễ phép đưa tặng từng món quà cho từng người.
Quả nhiên, nhận được quà, ai nấy đều rất vui vẻ, miệng thì nói không dám nhận nhưng vẫn rất nhiệt tình mà đưa tay nhận lấy món quà.
Trần Hải Minh đứng cạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nhưng bất luận ông ta có khó chịu tới đâu thì cũng làm được gì? Tối nay việc của Trần Ngọc Tâm đều không thể đổ lỗi lên đầu Đan Nghi được.
Ngay khi ông ta định nói thêm vài câu khách sáo thì phía bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo:
- Không hay rồi, Trần tiểu thư chạy ra ngoài rồi!
Người hầu gào lên.
Trần Hải Minh nhìn ra phía ngoài thì chỉ thấy Trần Ngọc Tâm quần áo xộc xệch từ trong phòng chạy lao ra ngoài giống như một kẻ điên, vừa chạy vừa ngã dúi dụi rồi lại lồm cồm bò dậy chạy tiếp, vừa chạy vừa gào thét:
- Quỷ, quỷ.....có quỷ, cứu mạng.... cứu...cứu mạng...
Phía sau lưng, chỉ có vài kẻ hầu đang chạy đuổi theo, căn bản là không có gì bất thường.
Trần Hải Minh lớn tiếng:
- Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người hầu vội trả lời:
- Tiên sinh, chúng tôi vừa đưa Trần tiểu thư vào phòng thì cô ấy đã sợ hãi mà lao ra ngoài, chúng tôi đều không thấy có gì lì quái cả!
- Còn không nhanh đuổi theo đưa Trần tiểu thư về!
Trần Hải Minh quát lớn, rồi bước nhanh về phía phòng của Trần Ngọc Tâm, nhưng trong phòng cô ta mọi thứ đều hoàn toàn bình thường...
Căn phòng đèn điện sáng chưng, hoàn toàn không chút vấn đề.
Trần Hải Minh cũng không thể nghi ngờ đến Đan Nghi, cả ngày nay cô không hề ở nhà, vừa mới về tới nhà được có một lát.
Hơn nữa, ngay lúc này Trần Ngọc Tâm kinh hãi lao ra ngoài thì Đan Nghi cũng vẫn đang đứng cùng ông ta và nói chuyện cùng các vị khách quý , cơ bản là không có thời gian và cơ hội để mà giở trò.
Còn về phía dì Dương, khi vụ việc đó xảy ra, dì còn đang trong phòng phòng khách quán xuyến mọi việc, nếu nói là do dì Dương giở trò thì cũng không đúng.
Trần Hải Minh rất cáu giận.
Những vị khách mời thấy tình cảnh này thì cũng không tiện ở lại nữa.
- Trần tiên sinh, chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ!
Trần Hải Minh cũng đâu còn tâm trạng mà líu giữ họ nữa nên cũng chỉ đành trơ mắt nhìn họ rời đi.
Vậy là hôm nay những người khách do ông ta mời đến lại một lần nữa không có ấn tượng gì tốt đẹp về Trần Ngọc Tâm mà ngược lại còn khiến họ rất là hài lòng trước thái độ cũng như hành động của Đan Nghi.
Trần Hải Minh cũng hết cách, giờ ông ta còn đang lo lắng cho cô " cháu gái " yêu của mình.
Ông ta quay sang nói với Đan Nghi:
- Đan Nghi con tiễn các bác, các chú đi nhé!
Đan Nghi rất sẵn lòng, vừa tiễn các vị khách ra về vừa trò chuyện cùng họ, lịch sự lễ phép, cóp gắng để giành được thiện cảm của họ.
Tuy một hai lần như này cũng chưa đủ để thuyết phục được họ, nhưng chỉ cần có thời gian để họ hiểu về con người về phẩm cách của , rồi cùng với sự trưởng thành của cô trong tương lai, khi đủ lông đủ cánh để đảm đương mọi việc của Đan gia,thì trong số họ chắc chắn sẽ có không ít người nghiêng về phía Đan Nghi.
......
Người hầu đưa Trần Ngọc Tâm trở về, đưa đến trước mặt Trần Hải Minh.
Cô ta quần áo xộc xệch,đầu tóc rối tung, bộ dạng thật sự rất khó coi.
Máu mũi vương vãi trên khắp mặt, miệng... trán thì tím bầm...
Trần Hải Minh lấy làm cái giận quát cô ta:
- Trần Ngọc Tâm cô rốt cuộc là bị sao?
- Trong phòng cháu có ma! Có ma, lưỡi dài như này, mắt to như này... máu, máu, nhiều máu lắm, khắp nơi đều là máu, lại còn bụng thì bị rạch nát, ruột gan lòi cả ra ngoài .
Trần Ngọc Tâm lúc này đang rất hoảng loạn, cả thân hình run lẩy bẩy thành một đống....
Trần Hải Minh muốn phát điên lên mất:
- Ta nói không có là không có! Tối nay ta cho hai kẻ hầu sang ngủ cùng ở phòng cháu. Cháu về phòng an phận mà nghỉ ngơi đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...