Ông Xã Chuẩn Sói Ca
Đan Nghi bước lên lầu....
Đến trước cửa phòng, bỗng nghe thấy tiếng dì Dương truyền từ trong phòng ra.
Cô áp sát tai vào cánh cửa, lập tức khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút.
Thì ra là Lục Thượng Hàn đến.
Mà thật sự trùng hợp, đúng lúc đó dì Dương lại bước vào phòng Đan Nghi.
Dì Dương tuy đã hạ giọng xuống rất thấp nhưng cũng vẫn không giấu được sự bức xúc trong lòng bấy lâu:
- Hàn thiếu,lúc trước không phải ngài vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư nhà chúng tôi sao? Vậy mà giờ tiểu thư gặp bao nhiêu chuyện như này, lại còn mất đi lão gia tử, tại sao đến tận bây giờ ngài mới chịu xuất hiện? Ngài có biết tiểu thư đã chịu bao uất ức, chịu bao khổ cực không?
... Đan Nghi giờ mới hiểu rõ,thì ra dì Dương đã luôn nghĩ cho cô nhiều tới vậy... bản thân mình lúc trước quả là đã quá đa nghi, đến cả dì Dương mà cũng không tin tưởng.
Dì Dương vẫn đang tiếp tục chỉ trích Lục Thượng Hàn, nhưng Lục Thượng Hàn thân phận đặc biệt nên dì cũng không tiện làm quá, cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng.
Lục Thượng Hàn bị chỉ trích có chút rất không tự tại mà không biết phải giải thích thế nào... chẳng có nhẽ lại nói, hầu như hắn ngày nào cũng xuất hiện ở trong khuê phòng Đan Nghi làm cô thế này, thế kia sao?
Đan Nghi thấy Lục Thượng Hàn đã quá không tự tại rồi thì mới đẩy cửa bước vào, nhanh tay đóng cửa phòng lại:
- Dì Dương, thôi mà,Thượng Hàn có phải không ra tay giúp con đâu...
- Thật sao?
Dì Dương bán tín bán nghi.
- Chẳng phải dì vẫn hỏi cháu, lần trước ai đã tặng thanh kiếm bạc cho Trần Ngọc Tâm sao? Đó chính là do Thượng Hàn lệnh cho trợ lí của anh ý làm đấy.
Đan Nghi cười haha mà nói cho dì Dương nghe.
- Vậy... thật vậy sao?
Dì Dương nghe vậy thì không giấu nổi vẻ hài lòng.
- Tôi biết mà, Hàn thiếu sao có thể không quản việc của tiểu thư chứ. Ôi trời, tôi còn đang tự hỏi,Hàn thiếu bao lâu rồi không xuất hiện, còn tưởng hai người đã...
Đan Nghi mỉm cười:
- Được rồi dì à, Thượng Hàn vẫn luôn bên cháu, dì nghĩ nhiều quá rồi.
Dì Dương lúc này mới nở nụ cười hài lòng, vui vẻ:
- Thật tốt quá, vậy dì yên tâm rồi!
- Dì Dương dì ra ngoài trước đi, Trần Ngọc Tâm chắc là sắp đến rồi. Vừa hay cháu lại có việc tìm cô ta.
- Được được... dì ra ngoài ngay đây.
Dì Dương đang rất vui, thấy Lục Thượng Hàn lại có mặt bên Đan Nghi thì dì không thể giấu nổi sự hưng phấn.
Đợi dì Dương bước ra ngoài, Lục Thượng Hàn liền lôi Đan Nghi vào lòng:
- Đến cả dì Dương cũng không biết việc ngày nào anh cũng đến đây tìm em sao?
- Lúc trước em sợ dì ý là người của ba em mà....
Đan Nghi cố chút ngại ngùng.
- Huống hồ... em đâu có bạo đến mức mà nói cho dì biết tối nào anh cũng tới đây chứ?
Lục Thượng Hàn cong bờ môi:
- Anh lại tưởng em không muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của anh cơ!
- Sức hút của anh mạnh vậy, dù em có cố tình giấu thì cũng đâu có được mà.
Đan Nghi cười tinh nghịch:
- Nhưng giờ thì em thật sự phải giấu anh đi đấy.
- Sao?
Lục Thượng Hàn nhướn nhướn hàng lông mày nét như được kẻ vẽ của mình.
Đan Nghi kiễng chân lên, ghé sát miệng vào tai hắn mà thì thầm.
Giọng nói của cô vốn trong trẻo, mềm mại, êm dịu... Giờ cô còn chủ động áp sát vào người hắn như này... thật khiến cho trong lòng Lục Thượng Hàn ngứa ngáy, khó chịu vô cùng, bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ xíu của cô... hận một lỗi giờ không phải lúc để hắn có thể thỏa nguyện.
Đợi Đan Nghi nói xong hết, Lục Thượng Hàn mới gật đầu:
- Được!
Đan Nghi đang định rời khỏi vòng tay hắn thì hắn lại một lần nữa kéo cô
vào lòng rồi đặt một nụ hôn nồng nhiệt nên môi cô... mãi mới chịu buông ra...
- Anh nhanh tìm chỗ ẩn trốn đi!
Đan Nghi không khỏi cất tiếng giục hắn.
Lục Thượng Hàn vừa tìm được chỗ trốn thì Trần Ngọc Tâm đã đánh tiếng từ phía ngoài:
- Chị Đan Nghi! Chị Đan Nghi! Em muốn đến cùng chị thu dọn đồ của ông ngoại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...