- Tôi...Tôi... Tôi muốn tìm Trần Hải Minh tiên sinh.
Cậu thanh niên tiếp tục nói, giọng nói hiện rõ sự gấp gáp, vội vàng, câu nói không được rành mạch, rõ ràng.
Đan Nghi nghe câu trả lời này thì thái độ đã lãnh đạm đi không ít:
- Ồ, có việc gì sao?
- Cũng... cũng... cũng...không phải việc gì quá quan trọng, chỉ là tôi... Tôi có một món đồ đá quý, muốn...Muốn hỏi xem tiên sinh có thể mua giúp tôi không. Tôi... tôi đang rất cần tiền, muốn đổi thành tiền mặt.
Thì ra cậu ta cũng không hề quen biết với Trần Hải Minh.
Thái độ của Đan Nghi tốt hơn không ít :
- Đồ gì vậy? Có thể cho tôi xem không?
Chàng trai trẻ khi nãy đã nghe Đan Nghi nói câu: " Tôi mới là chủ nhân của Đan gia!", giờ mới dám ngẩng lên nhìn về phía cô.
Đan Nghi giờ cũng mới nhìn thấy đôi mắt của cậu ta,cố chút không ngờ, cậu thanh niên có cách ăn mặc rất bình dân này, nhìn có vẻ là người có điều kiện kinh tế rất eo hẹp... Thế nhưng cậu ta lại có một đôi mắt rất đẹp, rất có khí chất...
Chàng trai trẻ không chút ngần ngại mà đưa đến trước mặt Đan Nghi một chiếc hộp.
Chiếc hộp đã khá cũ, một góc đã bị bong tróc, nhưng tổng thể vẫn có thể thấy rằng nó đã được bảo quản khá tốt.
Đan Nghi cầm lấy chiếc hộp, mở ra xem, chỉ thấy bên trong có một miếng ngọc bội nằm im lìm, miếng ngọc bội chỉ nhìn lướt qua thôi đã đủ thấy là một vật quý hiếm, có giá trị.
Đan Nghi trước kia đi cùng mẹ và ông ngoại nên cũng học được không ít kiến thức về cách nhận biết vàng bạc châu báu, nhãn quang rất " độc ".
Nhất là từ sau khi tỉnh táo lại sau vụ tai nạn định mệnh kia thì trí não cô lại càng thêm anh minh, nhãn quang cũng tốt hơn rất nhiều so với trước kia, đặc biệt là trong lĩnh vực châu báu, ngọc ngà. Cô dường như có thể cảm nhận thấy từng kết cấu nhỏ nhất trong món đồ châu ngọc đấy.
Như miếng ngọc bội này chẳng hạn, cô đã chuẩn xác nhìn ra mức độ lâu đời và phẩm chất không tồi của nó.
- Anh muốn đổi bao nhiêu tiền?
Đan Nghi nhẩm tính miếng ngọc bội này phải đáng giá 80 đến 100 vạn. Nhưng chàng trai này có vẻ như không rõ lắm về giá trị của miếng ngọc bội này.
Quả nhiên, chàng trai dùng cái giọng nói rất dễ nghe của mình mà trả lời:
- Có thể... Có thể giúp tôi 20 vạn không?
- Không được!
Đan Nghi lắc đầu,tuy kinh doanh về mặt hàng đá cần dựa vào sự tinh tường, nắm bắt chuẩn cơ hội... nhưng cô cũng không thể làm những việc trái với lương tâm, với đạo đức của mình.
- Tôi... Tôi... chú tôi đang nằm viện, chờ được cứu mạng, cần đến rất nhiều tiền, cô... cô có thể coi như cho tôi 20 vạn, sau này tôi sẽ dùng gấp đôi số tiền này để chuộc lại miếng ngọc bội.
Chàng trai thật sự đang rất hoảng, nghĩ rằng Đan Nghi không muốn dùng 20 vạn để mua lại chiếc ngọc bội nên vội nói.
Đan Nghi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
- Là cậu cần tiền để cứu người thì tôi càng không thể chỉ đưa cậu một khoản nhỏ như vậy được đâu. Thế này nhé, tôi đưa cho cậu 80 vạn, sau này cậu có tiền rồi thì cứ đến chuộc , tôi cũng không cần cậu trả gấp đôi đâu, cứ theo phí bảo quản trên thị trường là được.
Nghe Đan Nghi nói xong, cậu trai trẻ trợn tròn mắt kinh ngạc, lúc trước cậu ta đã cầm miếng ngọc bội này đến nhiều công ti, hiệu cầm đồ, nhưng những người đó nhiều nhất cũng chỉ trả cậu vài vạn, thậm chí có người còn chỉ trả vài trăm đồng.
Cậu ta đi tìm hiểu, biết đến Đan gia là một thế gia trong giới trang sức đá quý, châu ngọc, người trực tiếp quản lí Đan gia hiện là Trần Hải Minh nên cậu ta mới vội tìm đến đây...
Những tưởng Đan Nghi không muốn bỏ ra số tiền 20 vạn để mua miếng ngọc bội này, đâu ngờ cô lại trả giá lên tới 80 vạn như này.
Cậu ta vội vàng từ chối:
- Không... không cần nhiều vậy đâu!
- Tôi đưa thì cậu cứ cầm đi!
Đan Nghi rút ra tờ chi phiếu, viết lên trên một dòng chữ số, kí tên, rồi đưa cho cậu ta.
Đan Nghi thầm nghĩ trong bụng,nếu như cậu ta thật sự đi tìm Trần Hải Minh thì chắc chắn sẽ bị ông ta ép giá rất nhiều, Đan Nghi thấy bản thân đã làm được một việc tốt cho đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...