Ông Xã Chuẩn Sói Ca
- Không trình bày nội dung trên máy chiếu thì có vẻ không ổn lắm! Theo quy định thì mọi người đều phải có văn bản để trình bày!
Lập tức có bạn học nêu ý kiến.
Ban giám khảo cũng lên tiếng:
- Đan Nghi,ở đây ai cũng như ai, không ạ là ngoại lệ, hi vọng là em cũng làm theo quy tắc.
Đan Nghi nhẹ nhàng mỉm cười,nói:
- Nội dung em muốn trình bầy, Đường Sa Sa đã trình bầy ở trên. Nên em nghĩ mọi người cũng không muốn nghe lại, xem lại một phần luận văn y hệt như vậy nữa.
- Đan Nghi, như vậy nghĩa là sao?
Mọi người đều dễ dàng nghe ra ý mà Đan Nghi muốn nói nhưng còn hàm ý sâu sa hơn thì không ai muốn tự ý đoán...
Đường Sa Sa cũng nhịn không đành mà nói:
- Đan Nghi, cậu nói vậy là ý làm sao? Lẽ nào cậu muốn sử dụng bài luận của tớ sao? Nhưng luận văn bắt buộc là mỗi người đều phải tự hoàn thành một bản, không ai được phép mượn của ai!?
Thầy giáo cũng gật đầu:
- Đan Nghi em đã chuẩn bị luận văn chưa? Nếu chưa thì dù cho thành tích ờ kì học trước có tốt đến đâu chăng nữa thì lần này cũng không thể thông qua được. Hơn nữa thái độ học tập của em như này cũng không thích hợp trong ngôi trường này đâu!
- Thưa thầy, luận văn em đã có chuẩn bị trước! Nhưng không may làm mất bản thảo. Nhưng nội dung trên bản thảo em đều nhớ rất rõ, nên em trình bày luôn bằng miệng là được ạ!
Đan Nghi lễ phép đáp lại.
- Thì ra cậu chưa chuẩn bị bài!
Đường Sa Sa cười nói.
- Nhưng mà, để cậu làm như vậy thì thật là không công bằng cho những bạn khác nữa!
Nghe ả nói vậy thì cũng có mấy bạn cùng lớp khác tỏ thái độ:
- Đúng vậy! Mọi người mất công mất sức chuẩn bị bài vở, không ai ngoại lệ. Dù cho kết quả học tập của Đan Nghi là không tồi nhưng cũng không thể được thiên vị như vậy chứ?
- Đan Nghi, mời em lấy phần luận văn đã chuẩn bị sẵn ra, còn nếu không thì rất xin lỗi, em sẽ bị loại khỏi phần trình bày luận văn lần này!
Thầy giáo nghiêm nghị nói với Đan Nghi.
Họ vốn dĩ rất nghiêm khắc, đối với những việc vi phạm nguyên tắc thì họ nhất định không thể mắt dắm mắt mở cho qua được.
Ngôi trường này vốn dĩ dựa vào thái độ làm việc nghiêm khắc mà mới đi tới được vị trí như ngày hôm nay, vậy nên là sinh viên trong trường thì đều phải tuân thủ theo nguyên tắc mà nhà trường đề ra.
Đan Nghi có chút không cam tâm:
- Vậy được,để em lấy ra vậy ạ!
Cô lấy ra tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đặt vào máy chiếu.
Vậy là tiếng bàn tán càng lúc lại càng lớn hơn.
- Ơ đây không phải chính là nội dung khi nãy Đường Sa Sa trình bày ư?Sao lại giống nhau vậy?
- Không phải chứ? Đan Nghi lại dùng bài của người khác vậy?
Thầy giáo giận dữ:
- Đan Nghi, em hãy trình bày một cách nghiêm túc đi!
- Thưa thầy, em đang rất nghiêm túc! Đây là do bản thảo em chuẩn bị trước đó thật sự đã bị mất, không biết kẻ nào đã lấy của em. Em thật sự đã tự tay chuẩn bị phần luận văn này, còn vì sao lại trùng lặp với bài luận văn của Đường Sa Sa vậy thì em cũng không rõ lắm.
Đan Nghi khẽ cười nhìn thẳng về phía Đường Sa Sa.
Đường Sa Sa lớn tiếng:
- Đan Nghi ý cô là tôi lấy bản thảo của cậu? Nhưng hình như cô quên rằng giữa hai chúng ta vốn chả có quan hệ thân thiết gì, nhà của cô,tôi cũng đâu có cơ hội vào mà lấy đồ của cô? Huống hồ, hôm nay là tôi trình bày luận văn trước thì sao mà dự đoán được nội dung bài luận của cô?
- Đúng vậy, tôi cũng lấy làm lạ! Nhưng, thưa thầy, xin mọi người cho em một cơ hội, biết đâu chỉ là em và Đường Sa Sa không hẹn mà gặp cùng nghĩ đến một ý tưởng giống nhau thôi thì sao? Vì em và cô ý cũng từng là bạn thân của nhau?!
Đan Nghi mỉm cười nhẹ nhàng...
Nói đến hai từ "bạn thân " cô nhấn mạnh ngữ điệu và có mang chút châm chọc.
- Đan Nghi, cô đừng hòng cướp lấy ý tưởng của tôi như vậy! Ai cũng không muốn làm mà muốn hưởng giống như cô thì sau này ai còn muốn tập trung học hành nữa?
Đường Sa Sa rất chi là trượng nghĩa mà nói vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...