Giọng nói của Bắc Tân Khởi rất nhẹ, rất trầm tựa như cơn gió đêm man mác khiến người khác mải mê chìm đắm trong đó... mấp máy môi nói câu ấy, màu mắt hắn như sẫm dần hơn, tựa như đáy biển sâu thăm thẳm, vô bến vô bờ.
Mạc Yến ngây ngô mà nhìn hắn, ánh mắt thất thần.
Hắn đang nói gì?
Hình bóng cô thu gọn vào trong con mắt hắn, đôi mắt ngày thường vốn bình thản, tĩnh lặng như mặt hồ yên ả thì lúc này đây lại tựa như mặt biển trong cơn giông bão, từng đợt sóng lớn táp bờ...
Ma xui quỷ khiến, hắn giơ tay vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của cô.
Cô đưa mắt nhìn theo từng ngón tay hắn đang đưa đi đưa lại trên mặt mình, hàng lông mày thanh tú không khỏi cau lại.
Bắc Tân Khởi như đang chìm đắm trong cái cảm giác kì quái này, như bị bỏ bùa.... Các ngón tay chạm nhẹ trên làn da mềm mại của cô, dừng lại nơi bờ môi, đôi môi mỏng của hắn như muốn áp sát lên môi cô.... Mạc Yến lập tức phản kháng kịch liệt.
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng thoáng qua má cô....
- Bắc Tân Khởi, anh đừng quá đáng!
Mạc Yến tận dụng cơ hội, nâng gối định đá hắn.
Nhưng, cô nhanh, hắn lại còn nhanh hơn, đầu gối còn chưa kịp chạm vào người hắn thì đã bị hắn khống chế...
Đôi chân Mạc Yến vốn thon dài, Bắc Tân Khởi chỉ dùng một tay đã có thể giữ được.... đơn giản, dễ dàng.
- Bắc Tân Khởi, mau buông tôi ra!
Mạc Yến cố gắng giằng đôi chân mình ra khỏi tay hắn nhưng Bắc Tân Khởi dường như không nghe thấy gì hết, không để ý đến lời cô nói, ánh mắt hắn từ từ ngắm nhìn từng cm trên khuôn mặt cô...
Khuôn mặt thanh thoát, dễ thương, tinh tế như khuôn mặt búp bê, làn da trắng sứ phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo, tựa như miếng ngọc thượng đẳng, lan tỏa ra thứ ánh sáng mơ hồ, hàng lông mi vừa dài vừa cong tựa như chiếc quạt đang rung rung trong cơn gió nhẹ, chiế mũi nhỏ, cao, đôi môi hồng mọng nước tựa như cánh hoa xinh đẹp đang khoe sắc hương...
Bị hắn nhìn như vậy, Mạc Yến không khỏi bồn chồn, lo lắng....trong lòng đang không ngừng hối hận, đáng nhẽ cô không nên ở cùng hắn trong căn phòng này.... hoặc ngay cả việc quá quen thân với người đàn ông này cũng là một sự sai lầm.
Nghĩ đến đây, Mạc Yến lại càng bực mình, nắm chặt đầu ngón tay, bất ngờ đấm mạnh vào bụng Bắc Tân Khởi.
Động tác khá là hung hãn.
Không chút đề phòng,ăn trọn cứ đấm của cô, hàng lông mày của hắn không khỏi nhíu chặt lại... Có vẻ như rất là đau...
Lợi dụng cơ hội, Mạc Yến định đẩy người hắn ra để chạy thoát thân... nhưng không kịp, cô lại bị hắn giữ chặt lấy bàn tay...
Định dùng bàn tay còn lại để phản kháng thì hắn đã lại nhanh tay giữ chặt cả hai tay cô....
Mạc Yến tức giận nên cũng không chú ý đến tư thế nhạy cảm của hai người lúc này, cơ thể cô không dừng giằng co,đến khi giọng nói trầm khàn của hắn một lần nữa vang lên:
- Mạc Yến em mà còn cố tình cử động như vậy thì.... đừng tưởng anh không dám làm gì em!
Giọng nói của hắn không quá lớn, nhưng ý vị thì rất rõ ràng.
Câu nói ấy của hắn cứ vang vọng mãi bên tai cô.... cô nhìn hắn với ánh mắt có chút đờ đẫm...
Bắc Tân Khởi nhìn cô với ánh mắt sáng rực, nóng bỏng....
Mạc Yến biết câu nói khi nãy của hắn không phải là đùa.
Nếu cô cứ cố tình cử động mạnh thêm nữa thì hắn chắc chắn sẽ làm thế thật.
Nhận ra điều đó,Mạc Yến đành ngoan ngoãn đứng im, không ngọ nguậy nữa....
- Bắc Tân Khởi anh buông tay ra trước đi đã!
Giọng nói của cô mang đầy vẻ yếu ớt, vô tội,đáng thương....
Lớn bằng từng này tuổi rồi,cô thật sự chưa bao giờ phải chịu uất ức như này....
Giờ người bị hắn bắt nạt là cô, thế nhưng cô lại không thể phản kháng, cô có thể không thấy uất ức sao??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...