Ông Xã Chày Bửa

Hai người họ bước ra cửa thì vừa hay lại đi qua chỗ Mạc Yến và Mộ Thám đang ngồi.

Nhìn thấy hai người họ, Mạc Yến có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hai người họ.

Một tay Bắc Tân Khởi đang vòng ra ôm lấy eo Mộ Kỳ Ân, đầu Mộ Kỳ Ân thì nhẹ nhàng đổ vào vai hắn,hai người họ đứng cạnh nhau, rất chi là hòa hợp.

Mộ Thám cong môi cười, khẽ cảm than:

- Vương tử và công chúa, thật xứng đôi phải không?

Sau câu nói của hắn, Mạc Yến thu lại ánh nhìn, không chút để tâm.

Vương tử, công chúa đó là đồng thoại!

Còn bản thân cô đang sống trong thực tại, đồng thoại và cô không chút quan hệ gì với nhau.

- Đói bụng quá,chúng ta đi kiếm thêm chút gì ăn đi.!

Xoa xoa cái bụng lẹp kẹp của mình, Mạc Yến đứng dậy đi về phía khu đồ ăn.

- Đợi tôi với!

Mộ Thám nhìn hai người Bắc Tân Khởi lần nữa rồi cũng đứng dậy đuổi theo Mạc Yến.

Mộ Kỳ Ân và Bắc Tân Khởi đứng ở ngay nối ra vào, nhìn theo bóng hai người, kẻ trước người sau đi xa dần, Mộ Kỳ Ân vờ như không hay biết gì:

- Tân Khởi, cô gái ấy là ai?


- Không phải muốn ra ngoài đi dạo ư?

Nghe cô hỏi vậy, Bắc Tân Khởi cũng mới thu lại ánh mắt, cũng không giải thích gì thêm, đỡ cô ta bước tiếp ra ngoài.

Mạc Yến và Mộ Thám đến khu đồ ăn,tự gắp cho mình một đĩa thức ăn đầy ăm ắp rồi quay về chỗ ngồi khi nãy.

- Không ngờ cô có thể ăn nhiều vậy đấy?

Mộ Thám nhìn đĩa đồ ăn đầy ngất ngưởng của Mạc Yến, liền buông lời trêu chọc cô.

- Tôi còn chưa ăn tối mà!

Mạc Yến lườm hắn một cái, cầm lấy chiếc dĩa nhỏc bắt đầu đánh chén,chỉ là.... vì sao cô bỗng cảm thấy thức ăn hôm nay nhạt nhẽo, vô vị tới vậy cơ chứ?

Ăn được vài miếng, Mạc Yến buông dĩa xuống.

- Sao thế? Thức ăn không ngon sao?

Mộ Thám tò mò.

Mạc Yến chằm chằm nhìn hắn, rồi bỗng cất tiếng:

- Tôi muốn ăn đồ gì đó cay cay.

Mộ Thám ngơ ngác vài giây, rồi cười sảng khoái, nắm lấy tay cô, lôi cô đứng dậy, bước ra ngoài:

- Đi, đi nào. Tôi mời!


Mạc Yến cũng không chống đối, ấn tượng mà Mộ Thám để lại cho cô cũng rất không tệ, nói chuyện cùng hắn rất dễ chịu, thú vị... rất giống hai anh em!

Hai người dắt tay nhau ra khỏi đại sảnh, bước ra khỏi biệt thự, Mộ Thám cố tình dắt Mạc Yến lượn qua lượn lại trước mắt Bắc Tân Khởi rồi khoác tay qua vai cô và bước đi.

Bước đến cổng, nói vọng lại:

- Tối nay, Mạc Yến đi cùng tôi, không phải lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!

Câu này rõ ràng là cố ý nói với Bắc Tân Khởi.

Nghe vậy, nét mặt Bắc Tân Khởi lập tức biến sắc...

Chính vì đi cùng cậu nên mới phải lo lắng ý!

Mộ Thám là một ngôi sao lớn trong giới nghệ sĩ, thay bạn gái như thay áo... một người như vậy đi cùng Mạc Yến...Bắc Tân Khởi cảm thấy đó là một sự " vấy bẩn ".

Vấy bẩn sự trong sáng, thuần khiết của Mạc Yến.

Càng khiến hắn thấy khó hiểu chính là, Mạc Yến thường ngày là cô nhóc rất có chủ kiến, mà sao hôm nay lại ngoan ngoãn đi cùng một chàng trai mới quen có một lúc như vậy được chứ?

Tuy là quan hệ giữa Mộ Thám và Bắc Tân Khởi là vô cùng thân thiết, Bắc Tan Khởi không sợ Mộ Thám sẽ làm gì Mạc Yến... nhưng không biết hai người đó cùng nhau đi đâu nên trong lòng hắn lại càng khó chịu.

Định buông bàn tay đang giữ eo Mộ Kỳ Ân ra để đuổi theo hai người họ thì Mộ Kỳ Ân bỗng kêu lên một tiếng rồi cơ thể mềm nhũn mà dựa vào người hắn.

- Sao vậy?

Bắc Tân Khởi cúi xuống, ánh mắt đầy quan tâm.

Vì Bắc Tân Khởi và Mộ Thám có mối quan hệ thân thiết, lại quen biết Mộ Kỳ Ân khá lâu nên hắn vẫn khá là quan tâm tới Mộ Kỳ Ân.

- Em đau đầu quá,Tân Khởi, anh dìu em lên gác nghỉ chút được không?

Mộ Kỳ Ân giơ tay bóp bóp trán, đưa mắt nhìn vào phía trong biệt thự.

Bắc Tân Khởi: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui