Mạc Yến rất không ưa cái hành động đó của Bắc Tân Khởi, dù đang say rượu nhưng vẫn không quên phản kháng....
Bàn tay xua xua trong không trung như đang đuổi ruồi, hất tay hắn ra...
Bắc Tân Khởi dường như nhéo hai má cô, nhéo đủ rồi nên khẽ vỗ vỗ một cái rồi nói với giọng điệu đầy âu yếm:
- Mạc Yến, em mệt không?
- Y Nhiên đâu rồi?
Ánh mắt Mạc Yến mơ mơ màng màng, giọng nói thì cũng mơ mơ hồ hồ.
- Em đã trêu chọc Phàm Quân vậy rồi mà còn phải lo cho cô ấy nữa sao? Để anh đưa em về nhà!
Bắc Tân Khởi cười nhẹ nhàng...cúi xuống, định bế cô dậy, bỗng, Mạc Yến đẩy mạnh người hắn lùi ra sau rồi đưa tay bịt miệng, lao nhanh về phía nhà vệ sinh.
Giương mặt vốn bình thản chưa được bao lâu của hắn lại lập tức trùng xuống.
Cô nhóc này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi mà giờ ra nông nỗi này chứ?
Sắc mặt sầm sì, Bắc Tân Khởi sải những bước chân dài theo sau Mạc Yến.
Đến nơi, chỉ thấy Mạc Yến đang đứng bám người vào bồn rửa tay mà nôn khan, bờ vai run lên từng hồi, nhìn bộ dạng rất thảm.
Sắc mặt Bắc Tân Khởi càng lúc càng khó coi....
Bước nhanh đến bên cô, túm lấy cánh tay Mạc Yến mà kéo cô vào lòng, hắn lạnh lùng nói lời cảnh cáo:
- Từ sau không bao giờ được uống nhiều rượu như này nữa,rõ chưa?
Mạc Yến ngẩng đầu lên, dương đôi mắt đờ đẫn mà nhìn hắn rồi nở nụ cười ngốc nghếch, rồi túm lấy vạt áo sơ mi của hắn lên mà lau mặt mình.
Một gương mặt rất sạch, ngoài chút mồ hôi ra thì không có vương chút phấn son gì hết...
Nhưng hành động này...
Khóe miệng Bắc Tân Khởi không tự chủ mà khẽ giật giật...
Nha đầu thối coi áo của hắn là gì chứ?
Không giận dữ, chỉ thấy buồn cười, hắn mặc cho cô hành hạ chiếc áo đáng thương của mình.
- Nghe rõ điều anh vừa nói không?
Dùng ngón tay nâng chiếc cằm cô lên, ép Mạc Yến nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói của hắn cũng mềm mại hơn không ít.
- Ừm!
Mạc Yến gật đầu ngoan ngoãn.
Chẳng mấy khi cô chịu ngoan ngoãn nghe lời hắn như này, thật khiến hắn bất ngờ, vòng tay ra sau, ôm lấy vòng eo nho nhỏ của cô, dịu dàng hỏi:
- Rất mệt đúng không?
Mạc Yến lắc lắc đầu, đẩy người hắn qua một bên định bước ra ngoài, vừa bước được vài bước, đôi chân bỗng mềm nhũn, cả thân người cô như muốn đổ sụp xuống nền nhà.
Hàng lông mày Bắc Tân Khởi không khỏi nhíu chặt lại, đến mức này rồi mà vẫn còn cứng đầu.
- Chúng ta về nhà thôi!
Hắn nhanh tay đỡ lấy cơ thể đang muốn ngã quỵ xuống của cô, ôm lấy thân hình mềm như sợi bún của Mạc Yến vào lòng rồi bế bổng cổ dậy.
Mạc Yến nằm gọn trong vòng tay hắn, có lẽ do hậu di chứng của việc say rượu, cô cất tiếng hát:
" my skin"s still burning from tour touch... oh i just can"t get enough i, said i wouldn"t ask for much
but your eyes are dangerous....
Bài hát tiếng anh kinh điển
" Burning ", cô hát đoạn điệp khúc trong bài...
Giọng nói của cô vốn rất trong trẻo, ngọt ngào, nếu như ngày thường cô cất giọng hát thì có lẽ sẽ rất hay.... nhưng mà vào lúc này thì thật sự không dám ủng hộ.
Khóe miệng Bắc Tân Khởi giật giật, cô đang hát cái gì vậy trời?
" my skin"t still burning from your touch..."
Giọng hát của Mạc Yến vẫn đang tiếp tục vang vọng, càng lúc càng lớn tiếng.
Hát mãi hát mãi, đôi tay bỗng vươn ra ôm chặt lấy eo hắn, cơ thể áp sát hơn vào người Bắc Tân Khởi...
Giống như ứng với lời bản nhạc, thân nhiệt sau khi uống rượu lên cao,qua lớp váy áo mỏng truyền tới da thịt Bắc Tân Khởi khiến bước chân hắn khựng lại.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...