Giọng nói của cô,mềm mềm, có chút điệu, có chút không giống với cô của ngày thường.
Bắc Tân Khởi cúi xuống, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ...
Cô uống bao nhiêu rượu rồi hắn cũng không rõ, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng bừng, dáng vẻ đơn thuần lại có chút mơ mơ hồ hồ... rất đáng yêu.
Từ nhỏ đến giờ, Bắc Tân Khởi chưa bao giờ thấy cô uống nhiều rượu như này, giờ thấy bộ dạng thế này của cô thì không kìm được lòng mà buông lời trêu chọc:
- Mạc Yến, bộ dạng em giờ thật khó coi!
- Ai bảo anh nhìn?
Cô cũng không dễ bị bắt nạt mà lập tức phản pháo.
- Có thấy mất mặt không?
Bắc Tân Khởi có vẻ như rất không thích cái bộ dạng say xỉn của Mạc Yến lúc này.
- Anh chưa uống rượu hay là chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy?
Không chút do dự, Mạc Yến thưởng lại cho Bắc Tân Khởi một câu như vậy, mồm miệng cô lúc này vẫn rất lanh lợi.
Haha, đến lúc này rồi mà vẫn không quên đấu khẩu cùng hắn sao?
- Vẫn biết là bản thân uống nhiều rồi sao?
Bắc Tân Khởi không khỏi bật cười trước vẻ dễ thương của cô, giờ cái thân hình mềm mại ấy còn đang dựa vào lòng hắn... sự tức giận trong lòng phút chốc tiêu tan, vòng tay ôm lấy eo Mạc Yến rồi cười hỏi tiếp:
- Sao tự nhiên lại đi uống rượu?
-... uống cùng Y Nhiên.
Mạc Yến rất thành thực mà trao cung.
Y Nhiên vẫn đang ngồi trên chiếc ghế cao ở trước bar, dường như cũng đã uống khá là nhiều, tay cầm chai rượu mà còn không vững, vài ba lần còn va cả vào chiếc li, sắc mặt cũng rất đỏ, nhưng vẫn rót rượu một cách nhiệt tình tràn li.
Bắc Tân Khởi nhìn cảnh đó mà khóe môi không khỏi giật giật.
Nha đầu này hôm nay lại bị sao? Cãi nhau với Phàm Quân?
Bắc Tân Khởi nghĩ vậy nhưng lại thấy không có khả năng.
Phàm Quân cưng chiều cô ấy là vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
- Có muốn uống một li không?
Cố Y Nhiên chậm chạp quay đầu lại, giơ giơ li rượu trên tay, cười nụ cười ngô nghê mà nhìn Bắc Tân Khởi.
Thấy dáng vẻ say khướt này của Cố Y Nhiên, sắc mặt Bắc Tân Khởi bỗng đen xì xì, im lặng một lát, rút điện thoại ra gọi cho Phàm Quân:
- Phàm Quân, trong vòng 30 giây đến đưa cô gái của cậu về ngay cho tôi!
Cô gái nhỏ đang gục đầu vào lồng ngực hắn nghe vậy, không biết do có dây thần kinh nào bị chập hay do hậu di chứng của rượu để lại, bỗng đứng thẳng người lên rồi ghé vào điện thoại mà hét lớn:
- Anh mà đến muộn là Y Nhiên sẽ bỏ đi với người khác đấy!
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lìm.
Không gian im lặng mất một lúc.
Bắc Tân Khởi cũng không ngờ Mạc Yến lại nói vậy, cúi xuống nhìn cô,khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút.
Không cần phải nói, hắn đã tưởng tượng ra bộ dạng hốt hoảng của Phàm Quân lúc này, với địa vị của Phàm Quân trong thành phố này, thử hỏi có mấy người dám chọc giận cậu ta?
Nha đầu này dũng khí không vừa mà, dám trêu chọc đến cả Phàm đại thiếu gia cơ đấy.
Tâm trạng Bắc Tân Khởi bỗng chốc vui vẻ khó tả, đưa tay véo véo má Mạc Yến.
Sự tiếp xúc mềm mại, làn da mịn màng, láng mượt tựa như loại thạch hoa quả có hương thơm mát lịm, lại có sự đàn hồi tốt, rất vừa lòng hắn.
Động tác này, lúc nhỏ hắn đã rất hay làm. Khi đó hai má Mạc Yến còn rất nhiều thịt, mũm mĩm, mềm mại... bàn tay Bắc Tân Khởi rất hay không tự chủ mà " chăm sóc " hai chiếc má bánh bao của cô bé thanh mai trúc mã này.
Làn da Mạc Yến vừa trắng vừa mềm mại, chỉ hơi véo một chút là sẽ đỏ bừng lên, khi xưa mỗi lần nhìn thấy vết tích vậy là Hạ Lan đều rất sót ruột và sẽ giảng một bài dài cho hắn... Nhưng rồi đâu lại vào đó, tật xấu khó sửa, Bắc Tân Khởi hoàn toàn coi cô là một búp bê đồ chơi riêng của hắn.... Mạc Yến đáng thương từ thuở lọt lòng....!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...