Edit: Phong Nguyệt
An Cửu vốn muốn đi ra sau ngồi xe của công ty, nhưng bị Kiều Tang kéo lại bất luận thế nào cũng không chịu buông tay, cô chỉ đành chịu cùng nhau vào chỗ ngồi phía sau xe của Phó Thần Thương.
"Cô ôm tôi không thả ra muốn làm cái gì hả? Vốn là muốn cho các người đơn độc hẹn hò......"
Vừa rời khỏi tầm mắt của ký giả, Kiều Tang liền ôm chặt cánh tay của cô, đầu dính vào trên vai cô, môi mím thật chặt không nói lời nào, một bộ dạng hờn dỗi.
An Cửu nhạy bén nhận thấy được cô có cái gì không đúng, sờ sờ cái trán của cô "Thế nào? Thân thể không thoải mái?"
Kiều Tang cọ lấy cô lắc đầu một cái.
Rõ ràng là đã xoay chuyển được tình thế rồi, nhưng lại nhìn vô cùng sa sút.
An Cửu thở dài một tiếng chọc chọc mặt của cô, "Cái người này tính khí lúc nào cũng thay đổi thất thường khi nào thì có thể thay đổi được đây?"
Phó Thần Thương xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn, giờ phút này thái độ của An Cửu đối với Kiều Tang là dung túng cưng chìu ban đầu ở trên người của Tống An Cửu tuyệt đối không thể nào xuất hiện bản năng người mẹ, như vậy không hài hòa, rồi như vậy lại hài hòa.
"An Cửu......" Kiều Tang ngắm nghía món quà nhỏ mà mới vừa rồi người ái mộ kín đáo lặng lẽ tặng cho cô, thật thấp kêu một tiếng.
Ít ỏi nghe được giọng nói đưa đám của Kiều Tang, An Cửu dịu dàng hỏi: "Thế nào?"
Kiều Tang tựa vào trên vai cô uể oải khẽ cười, "Đột nhiên cảm thấy...... Thật không có ý nghĩa......"
Cho dù là bị bôi đen, lúc bị người ái mộ hoàn toàn vứt bỏ cô cũng chưa bao giờ có thái độ phủ nhận tất cả, An Cửu biết cô là vì cái gì, lẳng lặng nghe cô nói.
"Ban đầu đi chuyến đi này chỉ đơn thuần là bởi vì thích, trên đời nhiều người như vậy, có mấy người có thể làm chuyện mình thích? Cho nên tôi vẫn cảm thấy mình rất may mắn...... Cho đến bây giờ nhớ lúc trước tôi lần đầu tiên vào tổ diễn kịch, đóng vai nhân vật phụ cầm hai trăm đồng tiền, đạo diễn khen tôi có tâm tư liều chết không sợ hi sinh, khi đó nhiều vui vẻ a, cái gì cũng không, cái gì cũng không nghĩ, cho dù khổ, mệt mỏi đi nữa cũng đặc biệt vui vẻ, bởi vì tự tôi thích. Nhưng là bây giờ, nền tảng tốt như vậy, nhiều người như vậy chú ý tới tôi, tôi làm sao dù một chút cũng không vui đây? Tôi đều không biết vì cái gì mà diễn......"Giọng nói của Kiều Tang có chút như có như không.
An Cửu trầm mặc một lát, "Hứng thú biến thành nghề nghiệp, dĩ nhiên không thể giống như một dạng chỉ bằng cô thích là được, cô cần phải chấp nhận những mặt khác của người ái mộ nữa."
"Người ái mộ trên đời này đáng yêu nhất lại vô tình nhất...... Lúc thích cô có thể nâng cô đến bầu trời, nhưng một giây kế tiếp miệng nhỏ nhắn nói ra lời ngon tiếng ngọt chính là lời nói xuyên tâm(nói những lời không tốt đẹp), ở trong mắt người khác tôi chính là đồ bỏ đi không đáng giá một đồng..... Hiện tại oan ức được rửa sạch rồi, nhưng vậy thì thế nào? Đứng được càng cao rơi càng thảm, ai đó tùy tiện một câu nói, vài tấm hình cũng có thể phá hủy tất cả cố gắng của tôi......"
An Cửu biết tư tưởng cô rất dễ dàng thay đổi sẽ xuất hiện sai lệch, nghiêm túc khuyên bảo, "Người ái mộ không phải thần, có thể phân biệt tất cả thật giả, huống chi người nào cũng không phải mẹ cô, cô không có lý do yêu cầu người khác vô điều kiện yêu cô ủng hộ cô! Cô chỉ có đủ mạnh mẽ mới có thể gánh chịu nổi nhiều kỳ vọng cùng yêu thích như vậy!"
"Tại sao à? Tại sao tôi nhất định phải mạnh mẽ hơn, nhất định phải ưu tú? Tôi cho là có rất nhiều người yêu tôi thương tôi...... Đến cuối cùng mới phát hiện...... Căn bản không có một người là chân ái...... Cô biết loại tâm tình này sao?" Kiều Tang nói như lẽ đương nhiên đỏ tròng mắt rơi lệ.
Một Kiều Tang sống vô tư ở trong phim lại có thể ở bên ngoài rơi lệ, thấy khảo nghiệm tình người lần này quả thật đối với cô ảnh hưởng rất lớn.
An Cửu bất đắc dĩ vỗ trán, ôm cô vào trong ngực, "Tốt lắm tốt lắm, cô đột nhiên như vậy là có chuyện gì xảy ra? Hay là tâm tình Dì cả không ổn định? Nhiều sóng to gió lớn như vậy cũng đã tới còn có thể bị chuyện này mà ảnh hưởng đến cảm xúc sao? Chuyên nghiệp của cô đâu?"
"Đĩ con mẹ nó chuyên nghiệp! Đương nhiên là bởi vì quan tâm mới có thể bị ảnh hưởng, có lẽ mười năm hai mươi năm sau tôi có thể chuyên nghiệp vạn tên xuyên tim giống như tiền bối là tốt rồi, thế nhưng dùng vào phần tình cảm tôi thích nhất căn bản cũng không phải là tôi muốn! Cô không phải cảm thấy bi ai sao? Khi chúng ta đứng trên vinh quang chói lọi mới có nhân ái, coi như một tờ giấy trắng cũng biến thành đen...... Tôi chỉ là hy vọng có một người, cho dù Kiều Tang tôi chính là một đống cứt, hắn cũng có thể khen tôi có màu sắc hấp dẫn riêng có nội hàm có sức sáng tạo có tính nghệ thuật! Yêu cầu như thế rất quá đáng sao?"
Phó Thần Thương nghe một cách thờ ơ: "......"
An Cửu: "...... Cố gắng vượt qua."
Kiều Tang vùi đầu khóc rống: "An tiểu lâu cô thật quá đáng ríu rít......"
Vẻ mặt An Cửu có chút hoảng hốt, âm thanh tất cả đều kết thúc loại tang thương, "Kiều Tang, cô quả thật rất quá đáng! Dù là ngọc thô giá trị liên thành cũng phải trải qua ngàn vạn lần mài dũa mới thành. Cũng có thể thật sự có người yêu mặt mũi...... Đời này có thể có một chắc là hy vọng xa vời......"
Sườn xe đột nhiên không ổn định lay động lên xuống, Phó Thần Thương tay cầm tay lái siết đến khớp xương trắng bệch.
Kiều Tang thút tha thút thít dần dần an tĩnh lại, không tim không phổi hỏi một câu, "Người kia...... Là Phó Cảnh Hi sao?"
Nói qua thì càng đau lòng, "Cô tốt xấu gì cũng có một cái, tôi một cái cũng không có......"
Lúc này xe trực tiếp chợt ngừng lại.
Kiều Tang không có để ý bởi vì quán tính lao về phía trước, sau đó được an toàn nặng nề giật người trở lại, sợ hết hồn, "Phó Thần Thương anh mưu sát người!"
"Xuống xe." Phó Thần Thương dùng giọng nói không có nhiệt độ nói.
Kiều Tang liếc nhìn ngoài cửa sổ, thì ra là đến nhà, bất mãn oán trách một câu: "Dầu gì tôi đang dính vào vụ xì căng đan, giọng nói tốt một chút sẽ chết sao?"
Nói xong tiếp tục kề cận An Cửu, "An Cửu, cô vào nhà tôi bồi tôi được không......"
"Ừ." An Cửu tự nhiên sẽ không ở chung một chỗ với hắn.
Sau khi Kiều Tang xuống xe, An Cửu đang muốn cùng theo đi xuống, "Pằng" một âm thanh vang lên, cửa xe bị khóa lại, sau đó"Vèo" một tiếng đi mất......
An Cửu: "......"
......
......
Dọc theo đường đi ai cũng không nói gì.
Xe lái đến nơi ở của An Cửu, Phó Thần Thương nhưng không có ý tứ muốn mở khóa để cho cô xuống xe.
Không khí trầm mặc đến ngay cả không khí suýt nữa muốn đông cứng lại.
Phó Thần Thương thấy hơi mệt dựa ngửa vào ở trên ghế ngồi, "Có phải hay không...... Đời này mặc kệ anh nói cái gì, em đều sẽ không tin tưởng?"
Sau lưng, An Cửu cúi đầu sờ nút áo trên áo khoác, không chút để ý nói: "Nếu như anh là tôi, anh sẽ tin sao?"
Phó Thần Thương: "Sẽ."
An Cửu: "......"
Cô thật sự không cách nào định nghĩa trận hành vi hôn nhân của hắn là có tính chất gì.
Cô muốn nói một lần bất trung(không trung thành) trăm lần không cần. Nhưng là, bất trung? Hắn không trung thành với mình, làm sao đến việc bất trung? Phản bội? Hắn không có yêu mình, làm sao tới cửa phản bội?
Không có quan hệ tình cảm, chẳng qua là đơn thuần lợi dụng cùng với lừa gạt thôi...... Cô liền nối thành tình gây thương tích(gây tổn hại đến tình cảm) bốn chữ cũng không xứng với, chẳng qua là cái IQ thấp ngớ ngẩn thôi.
An Cửu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, liếc nhìn bóng dáng Phó Cảnh Hi cách đó không xa, mấy giây đi qua, điện thoại di động của cô vang lên.
Bầu không khí bên trong xe rõ ràng càng thêm rét lạnh, Phó Thần Thương hiển nhiên cũng nhìn thấy.
An Cửu lúc này mới nhớ tới mình hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm, vội vàng nhận, "Này, Cảnh Hi......" "An Cửu, về đến nhà chưa?"
An Cửu tức giận trừng mắt liếc sau gáy Phó Thần Thương, giọng nói dịu dàng giống như có thể nổi trên mặt nước, "Còn chưa có tới! Chỉ là đang ở trên đường ~"
"Lúc đầu muốn đi qua đón em, lo lắng sợ em gặp phiền phức, bây giờ anh đang đứng dưới lầu nhà em."
"Tốt, em lập tức liền tới." An Cửu ổn định tâm thần một chút trả lời.
An Cửu cúp điện thoại di động, giọng nói nguội lạnh: "Cảm tạ phó tổng đưa tôi trở lại, có thể làm phiền anh mở cửa xe một cái không?"
"Phó tổng......" Phó Thần Thương hình như là cười nhẹ một tiếng.
Một giây kế tiếp, chỗ ngồi của hắn đột nhiên hướng về sau ngã xuống, An Cửu trong lúc kinh ngạc bị cánh tay dài duỗi một cái từ ghế sau ôm mặt mình, lúc sau tỉnh hồn lại đã bị hắn đè ở phía dưới......
Hai mắt hắn đỏ tươi, kín kẽ đè ép cô, hơi thở khác thường nóng rực, "Anh kêu tôi cái gì?"
An Cửu thật sự không biết mình nói câu nào chạm nghịch lân của hắn, "Hoặc là anh bằng lòng để cho một người nhân viên bình thường như tôi Dĩ Hạ Phạm Thượng gọi thẳng tên của anh"
Phó Thần Thương nhếch miệng, lộ ra nụ cười mê hoặc, "Dĩ nhiên không......"
"Anh......" An Cửu kêu lên một tiếng, gắt gao cắn răng, bóp chặt bàn tay hắn đang dò dưới váy, bởi vì tức giận mà ngực kịch liệt phập phòng, "Phó tổng, xin anh tự trọng!"
Phó Thần Thương một tay đưa lấy tay cô khóa lên đỉnh đầu, gặm nuốt đôi môi mềm mại của cô, giọng nói nhu tình lưu luyến, "Gọi anh là chú hai......"
"......" An Cửu không thể tin nhìn hắn, đã bị hành vi biến thái của hắn kinh động đến không nói ra lời.
"Gọi......" Phó Thần Thương đã hoàn toàn mất đi lý trí, tất cả công kích chào hỏi ở trên người cô đều thờ ơ, giống như là hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, không để ý ánh mắt phẫn nộ của cô có thể thiêu đốt hắn, chỉ thong thả ung dung, từng cái từng cái lột sạch cô.
Chỉ cách một chút, ngoài cửa sổ chính là bóng dáng ấm áp của Phó Cảnh Hi đang chờ đợi cô......
"Phó Thần Thương, tôi sẽ hận anh!" Cảm giác ngăn cách ở nơi đó nóng rực, giọng nói cô run, từng chữ từng câu.
"Vậy thì hận anh đi......"Mặt hắn rốt cuộc cũng giản ra mỉm cười, dịu dàng hôn môi của cô, thô bạo mà kiên quyết động thân chui vào thân thể của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...