“Có thù oán với ai? Có câu trả lời gì? Cuối cùng Sở Mạch có ý gì chứ? Kiều Trang không nghe hết trọn vẹn, chưa hiểu rõ đầu đuôi.
Sau khi cúp điện thoại, An Cửu cả nửa ngày rồi không mở miệng, Kiều Tang xem sắc mặt cô ấy không tốt cũng yên lặng trở lại.
Mấy phút sau, rốt cục An Cửu cũng từ từ nói, “Thật xin lỗi Tang Tang, mình làm cậu phải bị liên lụy rồi.”
“Sao? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Tang khó hiểu
“Tang Tang, nếu không có ai tình nguyện dẫn dắt cậu, mình sẽ làm người đại diện cho cậy được hay không?”
“Được được được! Đương nhiên là được rồi!” Khuôn mặt Kiều Tang mới vừa hưng phấn nói xong lập tức trở về vẻ mặt đau khổ lắc lắc đầu, “Không được, không được! Bây giờ mình cũng đã như thế này rồi, mình không muốn cậu làm quản lý của mình! Hơn nữa, nếu làm quản lý của mình thì nhất định phải kí hợp đồng với Tụ Tinh! Mình biết cậu không muốn gặp anh ta!
An Cửu kéo một ngăn lớn dưới giường tạo thành một chiếc giường dự phòng rồi đem chăn ra trải lên, “Tóm lại, chuyện này cậu không cần lo, mấy ngày tới cậu sẽ ở đây với mình. Mình sẽ giúp cậu xử lý.”
Kiều Tang vấn tóc thành búi, lục giấy bút ra vẻ tranh, “Mình nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Hedy không có khả năng làm vậy với mình, chắc chắn là có người mua chuộc, trong chuyện này người có động cơ và năng lực làm được chỉ có Sở Mạch! Ngoài Sở Mạch ra không ai dám động đến tính mạng của Phó Thần Thương, ngoài Sở Mạch thì không còn người nào khác! Đúng rồi, cậu nói liên lụy đến mình là có ý gì?
Nhìn An Cửu như có tâm sự sâu kín, biết cô ấy đã phát tiết tâm trạng một lần nên cũng thấy yên tâm một chút, giữ cô ấy ở đây chẳng qua là sợ cô ấy chịu không nổi áp lực bao vây từ bốn phía.
“Nói không chừng có người biến thái thích tự thiến à!” An Cửu không chút để ý nói.
“Xùy xùy, anh ấy tự thiến, thì mình đây đã biến thành cái gì rồi hả? Tiểu An Cửu, cậu đã là mẹ của hai đứa trẻ, ăn nói nên chú ý hình tượng!”
Tự thiến… Tự thiến? Kiều Tang lấy tay chống cằm, rốt cục cũng hiểu rõ ý tứ của An Cửu vừa rồi, búng tay nói, “Cậu nói Phó Thần Thương?”
An Cửu đang trải drap chợt dùng một chút, Kiều Tang không thể tin được la ầm lên: “Không thể nào? Anh ấy bị đứt gân não sao? Mình là nghệ sĩ của công ty anh ấy, anh ấy vì nhiều tiền quá không biết xài cách nào sao? Mình đối với anh ấy có chỗ nào không tốt chứ?”
Kiều Tang nói xong cũng hiểu được tất cả vấn đề, cẩn thận nhìn An Cửu một chút, “Ây da… Mình đã hiểu rồi…”
“Người đàn ông này sao có thể làm quá lố như vậy chứ! Anh ấy có ý gì? Ép cậu đến trong tầm tay để dễ dàng hành hạ sao? An Cửu, cậu nhất định không được đi! Không phải cậu gây phiền phức gì cho mình hết, là mình làm phiền cậu! Nếu không phải vì mình, cậu sẽ không chịu sự uy hiếp của anh ấy…”
“Được được, mấy đêm rồi cậu ngủ không được ngon, mau nghỉ ngơi đi! Không ai trách ai hết, bây giờ vấn đề quan trọng là phải nghỉ ngơi để bảo vệ sức khỏe. Hiện tại cậu phải ngoan ngoãn ở trong nhà không được đi đâu hết là đã giúp mình rồi! Đừng chạy loại đi khắp nơi để người khác nhận ra là ảnh hưởng đến việc cứu cậu của mình…”
Kiều Tang biết những lời cô ấy nói đều là sự thật, cúi đầu ão não nói, “Mình biết rồi.”
…………………………
Sáng ngày thức hai, trước giờ làm một tiếng An Cửu đã ngồi chờ ở dưới sảnh của công ty Tụ Tinh, chuẩn bị trực tiếp chắn đường Phó Thần Thương, đối mặt nói rõ ràng.
Trước đó cô cũng chưa xác định được lịch trình của anh ấy, nhưng mà, nếu là cái bẫy do anh ấy xếp đặt, nhất định anh ấy sẽ đến công ty.
Nhưng lúc này cô lại không biết, Phó Thần Thương đã được thông báo từ bộ phận lễ tân của công ty, sau đó theo dõi trong phòng an ninh thấy được tu hú đã chiếm tổ chim khách.
Trên màn hình, hình ảnh người phụ nữ đang ngồi mặc chiếc áo gió màu be gọn gàng và thanh lịch, trong những ngày không có anh, cô bé ấy đã trưởng thành xinh đẹp yêu kiều, “Thật ra, không có mình, cô ấy cũng sẽ rất ngoan ngoãn” nhận thức được việc đó tâm trạng của anh giống như bị rơi xuống đáy.
Điện thoại của Tề Tấn làm ngắt đi mạch suy nghĩ của anh.
“Ông chủ, ngài ở đâu? Có văn kiện cần ngài ký tên ngay lập tức.”
“Phòng bảo an.”
Ông chủ làm gì ở phòng bảo an? Tề Tấn giật mình, nghi ngờ nhưng vẫn mang văn kiện chạy đến phòng bảo an.
Vốn dĩ trách nhiệm của bảo vệ là canh gác ngoài đại sảnh, Tề Tấn ôm một bụng nghi vấn đi vào phòng bảo an, quả nhiên lại thấy bảo vệ cũng đang ở đây.
Tề Tấn nhìn về phía mấy chục màn hình theo dõi hình vuông nhỏ xếp ngay ngắn trước mặt, cũng không phát hiện được điều gì khác thường, đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì vừa đúng lúc nhìn về phía góc bên trái phía dưới nơi có một màn hình camera cửa chính của công ty đang theo dõi một cô gái trẻ, vốn anh ta không đặc biết chú ý đến mãi đến lúc cô ấy lơ đãng xoay người lại, Tề Tấn thật sự sợ hãi, nếu anh ta không nhìn nhầm, thì đó chẳng phải là … vợ trước của ông chủ sao? Nếu không phải tướng mạo cô ấy ngoài việc vẫn gầy ốm là không thay đổi, lúc này tướng mại lại cân xứng với khuôn mặt, anh ta thật sự nhận không ra.
‘Tề Tấn.”
Tề Tấn quá mức kinh ngạc, ngay cả đến việc lấy chữ ký của Phó Thần Thương cũng không nhớ, mãi đến khi Phó Thần Thương bất mãn gọi tên anh ta mới xấu hổ đem văn kiện đưa ra, cặp mắt vẫn không rời màn hình theo dõi.
An Cửu càng lúc càng sốt ruột không ngừng nhìn vào điện thoại xem giờ, sau đó kiên nhẫn chờ đến trưa mà vẫn không gặp được Phó Thần Thương, vì thế xoay người muốn đi, đến nhà hàng Cao Phong Kỳ đối diện công ty chọn một đia điểm tốt dùng bữa trưa, vừa ăn cơm vừa nhìn qua cửa sổ bằng kiếng tập trung chờ đợi.
Nếu Tề Tấn không có khả năng thì chắc chắn không thể theo Phó Thần Thương nhiều năm như vậy, anh ta đã sớm chú ý đến việc An Cửu rời khỏi công ty, xác định cô đi về phía nhà hàng đối diện, sau đó mượn danh nghĩa đưa văn kiện đến phòng bảo an tìm Phó Thần Thương lần nữa.
Trong màn hình theo dõi quả nhiên là không còn bóng dáng của An Cửu, Tề Tấn quan sát sắc mặt của Phó Thần Thương, quả nhiên là không được tốt lắm. Trong lúc Phó Thần Thương xem tài liệu, Tề Tấn đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng kêu một người lao công mượn một cây lau cửa kiếng cán dài, chẳng nói chẳng rằng đem chỉnh camera theo một hướng khác.
Phó Thần Thương theo dõi trên màn hình camera, mãi đến khi hình ảnh của An Cửu đang dùng cơm trưa bên cửa sổ kiếng của nhà hàng đối diện lọt vào tầm camera, khóe miệng tự nhiên cong lên, cho đến bây giờ Phó Thần Thương không thích người bên cạnh mình đùa giỡn kiểu khôn lõi, nhưng mà lần này trái lại anh lại không có chút tức giận nào.
Sau khi quan tâm đến cảm xúc của ông chủ, còn phải quan tâm đến dạ dày, Tề Tấn sau khi xong việc ở đại sảnh liền chạy vào phòng bảo an.
“Ông chủ, ngài dùng cơm sao?”
“Như nhau.”
Tề Tấn hiểu ý rời đi, không đến căn tin trên lầu của công ty, mà lại đến nhà hàng đối diện gọi một phần ăn giống như An Cửu mang về cho Phó Thần Thương.
Làm trợ lý chính là muốn đáp ứng mọi yêu cầu của ông chủ, dù biết rõ những yêu cầu đó có phần biến thái, cũng phải liều mạng hết mình đáp ứng cho bằng được.
…….
Từ giữa trên đến chập tối, An Cửu dùng hết năm ly nước ép trái cây, ba phần bánh ngọt, nhận vô số cuộc gọi lo lắng của Kiều Tang, mãi đến giờ cơm chiều, công ty Tụ Tinh đều đã tan ca Phó Thần Thương vẫn không xuất hiện, An Cửu rốt cục phải rời nhà hàng, Tề Tần lại cho người xoay camera về vị trí cũ.
An Cửu đứng trước cửa mấy lần bấm di động, sau cùng cũng bấm số gọi cho Phó Thần Thương.
Vẫn là dãy số quen thuộc của năm năm trước, cô hầu như hy vọng mình sẽ không gọi nhầm, quả đúng là cuộc gọi thực hiện được.
Phó Thần Thương nhìn thấy màn hình người con gái đó gọi điện thoại, sau đó thì điện thoại của chính mình trong tay vang lên.
Phó Thần Thương lấy tay ôm trán, để điện thoại di động không ngừng reo vang sang một bên, không đụng vào. Làm cho anh nhớ lại cảnh tượng gọi điện thoại của buổi tối hôm đó, cảnh tượng đã hoán đổi. Bây giờ, anh lại chỉ có thể mặc cho chuông điện thoại cứ reo, mãi cho đến khi âm thanh tắt ngấm
Rõ ràng là gọi được, đúng làm anh ấy cố ý không muốn nghe điện thoại, nói như vậy anh ấy sẽ không có lòng mà xuất hiện, An Cửu càng nghĩ càng nổi giận, lửa giận trong lòng không ngừng bùng cháy.
Mãi đến khi cô thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng chạy đến giữ cánh tay người kia.
“Tề Tấn!”
Tề Tấn liền bị cái đụng chạm ấy là cho hoảng sợ vội vàng tránh đi, cung kính khách sáo thối lui giữ khoản cách an toàn, trong chốc lát anh ta không biết nên gọi cô là bà chủ hay phải lại là cô Tống, cân nhắc một hồi vẫn gọi cô một tiếng, “Bà chủ?”
Lúc này, An Cửu cũng chẳng muốn sửa lại cho đúng, chỉ cần anh ta vẫn giữ được vị trí của chính mình là tốt rồi, “Tề Tấn, cho tôi hỏi một chút, hôm nay Phó Thần Thương không đi làm sao?”
Tề Tấn thật thà trả lời: “Mấy ngày nay ông chủ đều có đi làm.”
“Hôm nay cũng vậy sao?”
“Vâng.”
“Không thể nào, tôi ở đây cả một ngày trời vẫn không thấy anh ấy đi vào.”
“Mấy ngày nay ông chủ đều ở lại công ty qua đêm.” Tề Tấn trả lời.
Nghe câu trả lời như vậy, trong lòng An Cửu chỉ muốn giết người, trong đầu nhanh chóng hiện ra bốn chữ “S-H-I-T”.
“Có thể giúp tôi gặp anh ấy được không?” Không đợi Tề Tấn trả lời, An Cửu tự mình lắc lắc đầu nói, “Thôi, không cần.”
Rõ ràng Phó Thần Thương cố ý muốn cô phải chờ đợi, làm sao có thể gặp cô được.
“Chuyện này, tôi có thể giúp bà chủ đặt cuộc hẹn trước, nhưng mà gần đây lịch làm việc của ông chủ cực kỳ bận rộn, nếu anh ấy có thời gian gặp cô e rằng cũng phải vài ngày sau, nếu cô có việc khẩn cấp, hay là thử vận may đi!” Tề Tấn luôn cân nhắc trả lời mang tính xã giao lại quan tâm đưa ra đề nghị.
“Được, cám ơn.” Đã đến đây chờ lâu như vậy, cô thật sự không cam tâm ra về.
Tề Tấn dẫn cô đến đại sảnh ngồi chờ, sau đó rời đi lo công việc.
An Cửu ngồi một góc chờ hơn hai tiếng đồng hồ, sau cùng chịu không nổi, tự nhiên vô tình ngủ thiếp đi.
Bởi vì An Cửu cho đích thân Tề Tấn mời vào, nên bảo vệ công ty chỉ nhìn cô vài lần, không đến hỏi thăm, bây giờ anh ta cảm thấy lo lắng không yên, ông chủ đã ở trong phòng bảo an đợi cả ngày trời, cuối cùng ông chủ có ý gì đây? Ông ấy đối với công việc của mình có điều gì không hài lòng sao?
Rốt cục Phó Thần Thương cũng từ phòng bảo an đi ra, nhân viên bảo vệ sung sướng đến rơi lệ, vừa muốn tiến đến chào hỏi lại bị ánh mắt của Phó Thần Thương ngăn lại, sau đó anh ta thấy ông chủ lạnh lùng của anh ta từng bước đi đến người phụ nữ đang ngủ kia, ngồi xổm trước mặt cô…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...