"Bây giờ phải làm sao? Nếu đứa bé mà có chuyện gì thì cậu đi mua sợi dây thừng về tự treo cổ luôn đi, nếu An Cửu cũng có chuyện, cho dù cậu có tự chôn mình dưới ba tấc đất đi nữa, thì Phó Nhị cũng sẽ moi cậu ra mà vút roi đập xác cậu một trăm lần!"
"Không...... Không phải vậy chứ? Không phải anh Hai thích Tô Hội Lê sao......" Kỷ Bạch yếu ớt nói một câu.
"Hừ, tôi thấy anh ấy đã sớm có cảm tình với An Cửu rồi, chỉ là sỉ diện không thể hiện ra mà thôi......"
Nhưng thật ra thì anh cũng có chút muốn biết phản ứng của Phó Nhị sẽ ra sao khi biết chuyện này, Phó Hoa Sênh cười nhạo một tiếng, lại xổ một câu nói tục rồi cúp điện thoại.
Anh không dám nói cho ba biết, điều này là tất nhiên rồi, trừ phi anh cũng muốn tự tìm đường chết như Kỷ Bạch.
Vì vậy anh đành lặng lẽ gọi Phùng Uyển ra ngoài, ghé vào tai bà nhỏ giọng kể ngắn gọn mọi chuyện xảy ra cho bà nghe, Phùng Uyển vừa nghe xong liền choáng váng ngất xỉu, hôn mê hơn mười giây sau mới tỉnh lại.
Anh biết trước là như vậy mà......
Phó Hoa Sênh sớm có chuẩn bị nên kịp thời đỡ được mẹ anh, ấn vào huyệt nhân trung (*)của bà.
(*)Huyệt nhân trung: nằm ở vùng rãnh nối liền mũi – môi. Ấn vào huyệt vị này có thể cấp cứu người bệnh bị hôn mê, khó thở, choáng váng do các chứng cảm nắng, phong hàn, ngộ độc hoặc dị ứng.
Phùng Uyển từ từ tỉnh lại, "Mau...... Mau đưa mẹ đến bệnh viện!"
"Thần Thần có biết việc này không?"
"Chắc chắn là chưa biết, Kỷ Bạch dám nói cho anh Hai biết mới là lạ." Phó Hoa Sênh trả lời bà.
"Kỷ Bạch......" Phùng Uyển dựa vào lưng ghế, cực kỳ giận dữ, "Mẹ làm sao cũng không ngờ được cuối cùng mọi chuyện bị phơi bày đều do thằng nhóc này vạch trần ra hết!"
"Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, trấn an An Cửu quan trọng hơn." Vào lúc quan trọng, Phó Hoa Sênh cũng kiềm chế lại tính cách không đứng đắn của mình.
Phùng Uyển vuốt ngực thuận khí, "Trấn an? Còn trấn an được sao?! Đứa con dâu An Cửu này, lại giấu kỹ mọi việc như vậy. Lúc trước, khi nó quyết định giấu tất cả mọi người việc nó có thai và về nước đối nghịch với Tô Hội Lê thì nó cũng đã có ý nghĩ là sẽ bỏ đứa bé nếu Thần Thần không yêu nó rồi, bây giờ nó biết hết tất cả sự thật còn chịu giữ lại đứa bé sao?"
"Cô ta...... An Cửu sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ...... Dù sao cũng là con ruột của cô ta mà......" Phó Hoa Sênh do dự nói, anh cảm thấy cô không phải là loại người tàn nhẫn như vậy.
"Con thì biết cái gì, An Cửu có xuất thân như vậy, nó kiêng kỵ nhất là cha mẹ không hòa thuận sẽ làm cho đứa bé bị tổn thương, nó nhận định là, nếu không thể cho đứa con một gia đình hạnh phúc thì việc sinh đứa con ra là một việc làm không có trách nhiệm, cho dù nó có thích đứa bé trong bụng đi nữa, thì nó vẫn sẽ kiên quyết muốn bỏ đứa bé!"
Phó Hoa Sênh nghe bà nói như vậy cũng bắt đầu trở nên hoảng sợ.
--- ----● bổn văn thủ phát chưa thụ quyền xin chớ đăng lại cám ơn phối hợp ●--- ----
Bệnh viện.
"Lập tức làm luôn đi, không cần kiểm tra nữa."
"Như vậy không được, theo quy định là phải kiểm tra nước tiểu, siêu âm, đo điện tâm đồ, xét nghiệm khí hư các loại, thông qua kiểm tra phán đoán xem có phải thai của cô là ngoài tử cung hay không, có bị viêm phụ khoa hay không, hơn nữa phải phán đoán chính xác độ lớn và vị trí của đứa bé, sau khi xác định mọi chỉ tiêu bình thường, mới có thể làm giải phẫu."
"Kiểm tra toàn bộ như vậy mất bao lâu thời gian?"
"Làm kiểm tra toàn bộ khoảng 1-2 tiếng. Làm kiểm tra nước tiểu và máu thì phải để bụng rỗng."
Ở ngoài cửa Kỷ Bạch nắm chặt tay lại, thật tốt quá, vẫn còn thời gian.
"......" An Cửu xoa bụng, tim đập thình thịch.
Bụng rỗng thì không thành vấn đề, từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, nhưng mà hai tiếng thì quá lâu, quá lâu......
"Không thể lập tức làm giải phẫu sao?" An Cửu thì thầm, tiếp theo hình như cô nghĩ đến việc gì, liền nói, "Trước đó, tôi bị một chút, không phải, coi như là kích thích rất lớn, có thể sẽ......"
"Triệu chứng cụ thể là gì? Có đau bụng hay không? Phía dưới có chảy máu hay không? Sao cô không nói sớm, bây giờ cô nhanh chóng đi siêu âm, trước đây cô đã siêu âm chưa? Biết đứa bé được mấy tuần rồi không?"
Đối với mấy vấn đề của bác sĩ, An Cửu mờ mịt lắc đầu, tình hình lúc đó, cô làm sao nhớ rõ là có đau bụng hay không, nhưng dù sao bây giờ cô không có cảm giác gì, hình như cũng không có chảy máu. Lần trước cô đi kiểm tra thì cái thai còn quá nhỏ, không siêu âm được, cho nên cô dùng que thử và đi bệnh viện lấy máu kiểm tra.
"Thanh niên bây giờ......" Bác sĩ lắc đầu nói, " Nhất định phải làm kiểm tra, mới xác định được cô có thể làm giải phẫu hay không, nếu qua ba tháng thì không thể làm được. Nếu cố làm giải phẫu, thời gian càng lâu thì sẽ càng làm tổn thương đến tử cung. Là con gái thì phải biết cách tự bảo vệ bản thân chứ! Tôi nhìn dáng vẻ của cô, chắc còn đang đi học hả?"
An Cửu rũ mắt xuống không nói lời nào, bác sĩ thấy cô im lặng liền nghĩ là cô chưa kết hôn mà có con. Không chỉ vậy, có vẻ cô còn đang tuổi vị thành niên.
"Đây là bệnh viện chính quy, người chưa thành niên nếu không có cha mẹ ký tên thì bệnh viện không thể sắp xếp tiến hành phẫu thuật được."
"Tôi kết hôn rồi."
Bốn chữ cha mẹ ký tên...... Không biết sao lại làm cho lòng cô đau nhói.
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô, nét mặt không tin, "Kết hôn rồi?"
"Kỷ Bạch." An Cửu đột nhiên lên tiếng.
"Có!!!" Kỷ Bạch tự cho là mình đã trốn rất kỹ nên trong lúc cực kỳ khẩn trương đã la lên một tiếng theo bản năng, sau đó anh mới kịp phản ứng che miệng lại.
Mình...... Mình bị phát hiện rồi hả?
"Vào đây."
Kỷ Bạch dựa lưng vào vách tường, nghe thấy ở bên trong An Cửu đang gọi mình, lề mề một lúc mới từ từ thò đầu vào cửa hỏi: "Chị gọi...... Gọi em phải không?"
"Anh đưa bản sao giấy đăng ký kết hôn của tôi cho bác sĩ nhìn đi."
"Hả...... Em không có mang theo." Kỷ Bạch khẳng định nói.
"Anh đi lấy lại đây đi."
"Em...... Em không đi lấy đâu."
Không thể được! Anh lại đây là để nhìn chằm chằm không cho cô phá thai, chứ không phải muốn giúp đỡ cho cô.
"Tôi mà đi lấy thì cửa kính xe hơi của anh chắc chắn sẽ tan nát."
"......"
Anh biết chị ấy nói được là làm được.
Kỷ Bạch suy nghĩ một chút, rồi mới đi xuống, sau đó anh lề mề khoảng mấy chục phút mới trở lại, nhưng mà anh đã tính sai rồi, nhân lúc anh không ở đây, An Cửu đã đi làm kiểm tra trước rồi.
Đến lúc làm siêu âm B thì lại có vấn đề xảy ra, bác sĩ nói: "Cần phải dang mắc tiểu. Cô uống nhiều nước rồi đợi đi."
"......" An Cửu thở dài, nhíu chặt mày lại, "Sao lại phiền phức như vậy?"
Bác sĩ liếc nhìn cô, "Nếu chê phiền, sao lúc trước cô không dùng biện pháp tránh thai? "
"......"
Nhìn thấy cô có vẻ gấp gáp, bác sĩ chậm rãi khuyên cô: "Tôi khuyên cô tốt nhất đứng bao giờ nghĩ đến mấy phòng khám tư, nếu dụng cụ giải phẫu không được tiêu độc kỹ càng, sẽ truyền vi khuẩn vào trong cơ thể, gây ra các loại bệnh viêm phụ khoa. Người có tay nghề yếu khi làm giải phẫu thuật phá thai có thể sẽ gây ra tình huống sinh non, nghiêm trọng hơn là làm thủng tử cung, chảy máu nhiều, làm ảnh hưởng đến khả năng mang thai sau này."
Bác sĩ vừa nói xong lại liếc cô một cái, "Ép buộc phá thai, gây tổn thương rất lớn đến cơ thể của cô. Nếu cô đã kết hôn, sao lại gấp gáp muốn bỏ đứa bé như vậy? Cô nên suy nghĩ cẩn thận."
Cô gái này chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ lanh lợi đáng yêu, bác sĩ nhìn thấy cô như vậy cũng không tránh khỏi có chút đau lòng, sợ cô nhất thời xúc động, cho nên mới khuyên nhủ cô vài lời.
"Không cần đâu, cám ơn bác sĩ." An Cửu xoay người ra ngoài...... Đi mua nước uống.
--- ------
An Cửu muốn xuống lầu đi mua nước, Kỷ Bạch xung phong giúp đỡ cô.
An Cửu thẳng thừng cự tuyệt: "Không cần, cậu mà đi thì chắc phải mấy chục phút sau mới quay lại."
Nét mặt Kỷ Bạch cứng đờ.
"Cậu muốn kéo dài thời gian phải không? Chờ ai đến?"
Nét mặt Kỷ Bạch càng đơ hơn.
"Ai đến...... Cũng vô dụng thôi......"
Khuôn mặt Kỷ Bạch đã trở nên xám như tro tàn, quay người xuống lầu mua nước.
Lần này thì anh quay lại rất nhanh, bởi vì không biết phải mua bao nhiêu mới đủ, nên anh khiêng luôn một thùng trở lại, thế cho nên khi có vài người lớn tuổi gần bằng bà và mẹ anh ta quấn đến muốn mua lại một ít chai, Kỷ Bạch không biết phải làm sao, cuối cùng An Cửu đành phải phát hơn một nửa cho mọi người.
"Chị...... Chị còn đang chảy máu......" Kỷ Bạch yếu ớt chỉ khóe miệng của cô.
An Cửu nhanh chóng uống xong một chai, tiện tay lau đi vết máu, "Không có việc gì."
Chỉ là trong miệng còn sót lại tia máu. Bác sĩ có nói nôn nghén quá mức tổn hại đến niêm mạc thực quản cộng thêm bị kích thích nên mới nôn máu.
An Cửu lại khui chai nước mới, liếc nhìn anh, "Cậu đi theo tôi làm gì?"
Kỷ Bạch ngớ ra, sao anh lại đi theo cô làm gì chứ?
Anh cũng không biết vì sao lại theo dõi cô, dù sao thì anh cũng theo đến đây rồi.
"Thật ra thì...... Em cũng không biết ở trong túi tài liệu đó là cái gì..... Là..... Là em nhờ quan hệ điều tra...... Em còn tưởng là chuyện có liên quan đến anh Hai và Hội Lê, là cái gì đó có thể làm cho chị bỏ cuộc...... Em đâu biết là chị..... Dù...... Dù sao thì......" Kỷ Bạch nói lung tung, giải thích thì nhiều mà vẫn còn sơ hở, nói nửa chừng, anh chán nản ôm đầu im lặng không nói nữa, dù sao thì anh cũng chết chắc rồi.
Lúc biết cô muốn phá thai, anh liền nhận ra, hình như anh thật sự đã làm sai rồi......
An Cửu không lên tiếng, yên lặng ngồi, theo thói quen đưa tay vào trong áo lông, sờ lên bụng, có lẽ đã gần ba tháng rồi. Lúc trước cô vẫn cảm thấy bụng mình không có thay đổi gì, gần đây cô mới cảm giác là bụng có hơi nhô lên, cũng có thể là do tác dụng tâm lý......
Chờ đợi như vậy thật sự là rất khó chịu, trong lòng cũng trở nên hốt hoảng, ngón tay run rẩy, không dám tiếp tục sờ bụng mình nữa, bối rối rút tay ra......
Như diều đứt dây......
Sau này, phải đi về đâu đây?
......
......
Lúc này, trong hành lang truyền đến vài tiếng bước chân dồn dập, cho thấy người đi đến đây đang nóng lòng sốt ruột.
Cứu tinh và sát tinh của Kỷ Bạch đang cùng lúc chạy đến.
"Sao rồi, sao rồi? Đứa bé vẫn còn chứ? Đã làm giải phẫu rồi hả?" Phó Hoa Sênh hỏi dồn dập.
Kỷ Bạch vội vàng giải thích: "Vẫn chưa có làm...... Còn đang chờ làm kiểm tra! Bác sĩ nói phải làm kiểm tra trước!"
Phùng Uyển nhìn thấy Kỷ Bạch, bà giận dữ lườm anh một cái, sau đó không để ý đến anh nữa, vội vàng nhìn về phía An Cửu đang ngồi trên băng ghế ở đằng sau, lúc này cô đang cúi đầu, không nhìn thấy rõ nét mặt, nhìn thấy cô đang cầm một chai nước trong tay, ngoài ra bên cạnh cũng có một chai nước trống không, Phùng Uyển mới bình tĩnh lại.
Lúc ở trên đường bà đã nghĩ sẵn rất nhiều lý do thoái thác, nhưng bây giờ, nhìn thấy cô giấu khuôn mặt hốc hác trong khăn quàng cổ, đột nhiên bà không thể mở miệng nói ra được......
Lời nói dối đã bị vạch trần, lúc này đứng trước mặt cô, bà cảm thấy hết sức xấu hổ......
Nhìn thấy Phùng Uyển và Phó Hoa Sênh đến đây, An Cửu chỉ hơi nắm chặt tay lại, ngoài ra thì, cô không có phản ứng đặc biệt gì.
Phó Hoa Sênh......
[ Con người trên đời này, có thể sống được bao lâu, cô sống như vậy không cảm thấy mệt mỏi à? Có lẽ cô cảm thấy tất cả đều do cô tự chuốc lấy, nhưng chẳng lẽ Phó Thần Thương vô tội sao? Lúc trước là anh ta muốn kết hôn với cô, bị cô giày vò cũng là anh ta tự mình chuốc lấy, huống chi anh ta cũng không thật lòng đối với cô. Chuyện ăn đào trả mận(*) một tình cảm tốt đẹp như vậy không thích hợp áp dụng lên người anh ta. ]
(*)
Khó trách, khó trách anh ta lại nhọc lòng "Tốt bụng" khuyên bảo cô như vậy, lúc nào cũng nói muốn đứng cùng phe với cô......
[ Hay là cô thử đến với tôi đi? Tôi đảm bảo chỉ đối xử tốt với một mình cô mà thôi, cô sẽ là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Ít ra thì, tôi không có người bạn gái cũ nào đã quen nhau mười năm! ]
[ Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu như cô lấy Phó Thần Thương thì còn không bằng cô lấy tôi đi! Tôi mạnh hơn anh ta nhiều, nếu không thì cô kiểm hàng trước đi, muốn kiểm tra như thế nào cũng được...... ]
Chẳng trách anh ta nhiều lần có thái độ ám muội với mình, luôn hy vọng cô ly hôn, lần đầu tiên cô về nhà gặp cha chồng, anh ta cũng không phải là tình cờ xuất hiện ở đó, mà là anh ta cố ý giữ chân Phó Thần Thương lại để tiện cho cô gặp được Cảnh Hi......
Cô còn ngây thơ cho rằng bản tính của anh ta vốn là như vậy, thích nói giỡn, cô cho rằng anh thật sự là đồng đội đứng cùng phe với mình, cho dù là đồng đội như heo, dù sao cũng là đồng đội của cô, nhưng thì ra, a......
An Cửu vừa liếc nhìn anh, Phó Hoa Sênh lập tức liền trở nên chột dạ né tránh tầm mắt của cô.
Về phần Phùng Uyển......
Cô cảm thấy chuyện mình may mắn nhất, là có một người mẹ chồng vẫn luôn đứng về phía mình dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, thậm chí còn bênh vực cô hơn cả chồng cô nữa, mặc dù mọi người đều nói bà rất là nghiêm khắc, chỉ dịu dàng đối với cô thôi, thậm chí bà còn rất nuông chiều cô, một tiếng "Mẹ" kia, là cô gọi bà thật lòng......
Thì ra là vậy, bây giờ, mỗi lần cô gặp được người nào của nhà họ Phó, trong lòng cô đều phải, đều phải “thì ra là vậy” một lần.
Câu đố liên tiếp bị phá giải, những gì cô ỷ lại, biết ơn, may mắn..... Tất cả đều đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ......
--- ------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...