Edit: Nhạn.
“Nhưng mà, chìa khóa đang ở chỗ của đại ca, tôi không có chìa khóa.” Lục Châu trả lời.
“Vậy anh đi đi.” Tâm An Cửu như tro tàn.
“Vậy tôi đi đây, buổi tối tôi cũng sẽ tới đây đưa cơm cho ngài.”
“Có thể giúp ta mang canh xương tới được không?”
“Cái này...... Phạm vi thức ăn trong thực đơn của đại ca không cho phéo mang đến.” Lục Châu khổ sở nói.
“Vậy anh đi đi.” Tâm An Cửu càng thêm như tro tàn.
“A đúng rồi, đại ca sợ chị dâu nhàm chán, để tôi đưa cái này cho chị.”
An Cửu nghe vậy vui vẻ cho là điện thoại di động, kết quả hừ hừ lại là điện tử tự điển âm đ*o.
-----
Gần mười hai giờ đêm Phó Thần Thương mới trở về.
Mở đèn, thấy An Cửu nằm úp sấp trên giường, cơm tối đặt bên cạnh cũng không đụng đến, từ điển điện tử bị đập bể trên mặt đất.
Phó Thần Thương đi tới: “Tại sao lại không ăn cơm?”
An Cửu trợn to cặp mắt ửng đỏ gắt gao nhìn anh chằm chằm, một câu cũng không nói.
“Cảm thấy không thoải mái hả?”
Phó Thần Thương đưa tay muốn sờ trán của cô, kết quả, vừa mới đến gần, cô đá há to miệng cắn một cái, lqqđ gắt gao dùng sức, rất nhanh máu tươi chảy xuống theo khóe miệng của cô….
Phó Thần Thương cau mày, một tay nắm cằm của cô mới rút tay ra được: “Tống An Cửu, em muốn chết hả?”
Còn tưởng rằng bị nhốt một ngày cô có thể ngoan ngoãn một chút.
Nước mắt tràn mi, An Cửu nói: “Phó, Thần, Phương! Tôi muốn đi nhà vệ sinh!!!’
Phó Thần Thương lập tức sửng sốt.
Móc cái chìa khóa từ trong ví tiền ra cởi còng tay cho cô.
An Cửu lập tức đụng ngã anh, dùng hết sức chạy nhanh tới phòng vệ sinh.
An Cửu ngồi trên bồn cầu, vừa khóc vừa đi vệ sinh.
“Phó Thần Thương! Cái tên khốn kiếp này...... Anh đừng trở về! Để tôi tiểu lên giường của anh!”
Phó Thần Thương mệt mỏi vuốt vuốt ấn đường, là anh hồ đồ, không nghĩ đến điểm này.
Lúc An Cửu đi ra vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ, Phó Thần Thương cung không nói một câu, vào phòng tắm tắm, trước khi tắm vẫn không quên nhốt cô lại.
Nửa giờ sau, An Cửu hoảng sợ nhìn Phó Thần Thương lau tóc từng bước một đi đến gần: “Phó Thần Thương, anh không được đến đây, nếu anh cứ tiếp tục bước tới tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”
Phó Thần Thương nằm bên cạnh cô, cởi còng tay cho cô, ôm cô vào trong ngực, hôn cổ của cô, xương quai xanh, tiếp tục hôn xuống dưới rồi chôn trước ngực của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng khác thường liếm cắn da thịt mềm mai và nhạy cảm….
Dần dần, An Cửu cảm giác sự đè ép của anh bõng nhiên giảm một chút, đang muốn động thủ phản kháng, thế nhưng anh đang chôn trước ngực mình bỗng nhiên dừng động tác….
An Cửu cẩn thận từng li từng tí đẩy anh một cái, rút phần đỉnh hồng nho nhỏ trên ngực cô bị anh mút làm cho đỏ thẫm nở rộ như một bông hoa ra khỏi môi anh.
Lại vẫn không có phản ứng.
Lúc này An Cửu mới phát hiện ra anh lại ôm hông của cô mà ngủ thiếp đi.
Cũng khó trách, hình như đã nhiều ngày anh không có một giấc ngủ ngon, hôm nay còn bận rộn cả ngày.
Hiện tại không thể nghi ngờ là thời cơ trốn chạy tốt nhất!
An Cửu cố gắng đẩy tay anh ra, lại bỗng nhiên phát hiện thân thể anh có chỗ nào đó không thích hợp.
Không chỉ là môi lưỡi, ngay cả người anh đều nóng đến dọa người, hô hấp cũng đặc biệt nặng nề, l^q"đ lúc bắt đầu cô chỉ cho rằng anh bị t*ng trùng lên não dục hảo phân thân, bây giờ nhìn lại hình như là bị sốt rồi….
Cái tên Phó Thần Thương không giống người này cũng sẽ có lúc bị bệnh?
An Cửu sờ sờ trán và gáy của anh
Thật sự phát sốt rồi!
Chuyện này...... Đây lại càng là thời cơ chạy trốn tốt nhất!
An Cửu kích động trái tim đập mạnh liên hồi.
“Này, Phó Thần Thương, tỉnh lại!”
An Cửu vỗ vỗ mặt của anh, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đẩy anh xuống, lại có thể dễ dàng đẩy ra.
An Cửu nhanh chóng bò dậy, sau đó lao ra phòng ngủ, tay đẩy cửa trong nháy mắt lại do dự.
Trong đầu tràn đầy hình ảnh lúc bản thân mình sốt cao anh đều cực nhọc ngày đêm săn sóc cho mình, đút cháo mớm nước, còn có….liệu pháp vận độn kịch liệt!
Nhưng mà, trong giây lát những hình ảnh kia lập tức bị hình ảnh tuyệt vọng tứ cố vô thân của mình lúc đó thay thế.
Bị hai luồng tư tưởng lôi kéo, An Cửu khổ sở ngồi chồm hỗm trước cửa phòng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đẩy cửa ra, sợ bản thân mình hối hận mà chạy thật nhanh ra ngoài.
Chạy mãi, chạy mãi….
Cô cho rằng càng cách xa anh càng an toàn, nhưng mà, chạy trốn càng xa, trong lòng càng trống rỗng.....
Dần dần, cô chạy càng ngày càng chậm, cho đến khi dừng bước.
Cuối cùng, vẫn xoay người lại.
Cô cúi thấp đầu, bước từng bước trở về, cách cửa chính mấy bước, lại nhìn thấy Phó Thần Thương, cái người vốn nên nằm trên giường nay lại đứng nghiêng người dựa vào cánh cửa....
Phó Thần Thương có chút suy yếu, đang cúi đầu đốt thuốc, từng làn khói bay lên, vừa nâng mắt lập tức nhìn thấy An Cửu quay trở lại, trong con ngươi thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lập tức biến thành giễu cợt: “Trở về làm gì?”
An Cửu nhắm lại mắt, hít sâu một hơi, từ từ đi tới bên cạnh anh, giơ tay rút điếu thuốc trên môi anh: “Đừng hút.”
Nói xong dìu anh vào nhà, lại bị anh hất tay: “Cô cho rằng đây là nơi nào> Muốn tới thì tới muốn đi thì đi! Tống An Cửu, cô cho rằng cô là ai? Cô là cái thá gì?”
An Cửu nắm thật chặt quyền, lui về sau một bước, cười một tiếng: “Anh nói đúng, tôi cái gì cũng không phải! Đừng hiểu lầm, tôi quay trở lại là vì không muốn trang đầu của báo ngày mai xuất hiện tiêu đề Phó thị nhị thiếu đột tử tại nhà riêng, nghi phạm là vợ đã lẻn trốn vào ban đêm….”
An Cửu nói xong, hơi lảo đảo xoay người, sau đó kiên định đi ra ngoài.
Đột nhiên, thân thể lạnh toát bị ôm trong lồng ngực nóng ấm, hô hấp nóng rực phun bên tai cô: “Em là bà xã của tôi….”
Thân thể mỏng manh của An Cửu run rẩy.
Phó Thần Thương lau nước mắt bên má cô: “Đừng đi….”
“Phó Thần Thương, có thể công bằng một chút với tôi được không? Lòng của anh chưa bao giờ đặt trên người tôi, l.q.đ tại sao lại muốn trói tôi bên người anh, còn phải toàn tâm toàn ý với anh?”
Vừa rồi Phó Thần Thương còn mạnh mẽ chống đỡ, bây giờ thần chí đã mơ hồ, chỉ mơ mơ màng màng nghe được câu ‘tại sao lại muốn trói tôi bên người anh’.
“Bởi vì em là của tôi.”
An Cửu cười khổ: “Đúng vậy! Cho tới nay, tôi đều là vật sở hữu của anh, nhưng anh lại không thuôc về tôi.”
-----
Anh đã sốt thành như vậy, căn bản là không có biện pháp trao đổi với anh, cuối cùng, An Cửu đỡ anh vào phòng, dùng cánh tay lành lặn đút thuốc cho anh, dùng rượu cồn lau mát người cho anh, sao đó đắp tấm chăn thật dày.
Lúc nửa đêm, anh sốt cao mơ mơ màng màng, bởi vì trên người toát mồ hôi, vì vậy mạnh mẽ chống đỡ cơ thể đang yếu ớt đi tắm.
Tắm thì tắm đi, tăm xong lại không mảnh vải che thân mà đi ra ngoài, sau đó đến bên giường ngã xuống một cái rồi bất tỉnh nhân sự.
An Cửu đứng một bên giường, bất đắc dĩ kéo chăn lại cho anh.
Một hồi anh lạnh rồi lại nóng, nóng lên sẽ toát mồ hôi, vừa ra mồ hôi phải nhất định đi tắm, tắm xong lại muốn ôm cô ngủ, quậy phá như vậy khiến cho một đêm này An Cửu không thể nào chợp mắt được.
Ngày hôm sau Phó Thần Thương tỉnh lại, An Cửu đã mệt mỏi nằm ngủ cạnh anh, liếc nhìn cánh tay bị băng bó xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoắc ngoắc môi, cúi người hôn lên trán cô.
"An Cửu, cô nên thấy may mắn vì tối hôm qua đã trở lại, nếu không, cả đời này của cô thật sự sẽ bị trói trên giường.”
An Cửu nhíu mày một cái, đẩy người đàn ông đang khiêu khích trên môi mình ra, sau đó từ từ mở mắt: “hạ sốt rồi hả?”
Phó Thần Thương áp trán mình vào tràn cô thay thế câu trả lời.
“An Cửu......”
“Hả?”
“Chúng ta đừng náo loạn nữa được không?”
“.....”
An Cửu trầm mặc trong chốc lát, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn mở miệng: “Phó Thần Thương, lqd anh phải biết, sau khi kết hôn với anh, ngoại trừ anh ra, tôi không có người đàn ông nào khác.”
“Đúng vậy.”
“Mặc kệ tôi làm chuyện gì, đều đặt anh lên vị trí thứ nhất.”
“Ừ.”
“Tôi vốn là cảm thấy, trong cuộc hôn nhân này chính tôi không bỏ ra cái gì, cho nên tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần anh đối xử tốt với tôi như vậy là đã đủ rồi, về phần anh và những người phụ nữ khác có như thế nào, cũng không liên quan tới tôi!”
“......” Nghe đến đó, sắc mặt Phó Thần Thương có chút khó coi.
“Nhưng mà, hình như tôi đã yêu anh.”
Một giây kế tiếp, trái tim của anh dường như bị câu nói này làm cho mất cảm giác.
“Em yêu anh Phó Thần Thương." Ánh mắt An Cửu sáng ngời khác thường nghiêm túc nhìn hắn.
“An Cửu......”
“Anh đừng nói gì cả, hãy để em nói! Cho nên em không thể nào tiếp nhận được chuyện anh đối xủ tốt với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ kia còn có một đoạn tình cảm với anh trong quá khứ! Anh nhìn cô ta lâu thêm một chút em cũng không chịu nổi! Nhưng em biết rõ, em không có tư cách để không chịu nổi, anh lấy em chẳng qua là cảm thấy em tương đối đăc biệt, đùa giỡn rất vui vẻ?”
Phó Thần Thương cau mày.
“Em không biết chừng nào anh mới chán em, em sợ mình càng lún càng sâu, anh có hiểu không?” An Cửu nói xong khẽ vuốt trán, tự giễu cười: “Không ngờ em cũng sẽ nói những câu ghê tởm như vậy!”
“Phó Thần Thương, anh có yêu em không?” Cô giận bản thân mình vì hỏi một vấn đề hèn mọn như vậy.
Bởi vì, đã không muốn hồ đồ như thế nữa, không muốn chơi đùa say mê như vậy nữa.
Phó Thần Thương trầm mặc như vậy đã để lòng của cô chìm đến đáy cốc”
“Anh không yêu em.” Cô trả lời thay anh.
Giọng nói của An Cửu kích động: “Anh cảm thấy như vậy là công bằng với em hay sao? Chờ sau khi anh chán em, chờ anh cùng Tô Hội Lê xóa bỏ hiểu lầm gương vỡ lại lành, llêquyýđôn hoặc là một người đẹp nào còn hoàn mỹ hơn Tô Hội Lê xuất hiện làm cho anh động lòng, đến lú đó, anh để em ở đâu? Em ở trong mắt của anh, có phải giống như một món đồ chơi hay không, hay giống một con thú cưng của anh? Ngay cả cảm nhận của em anh cũng chẳng bận tâm!!!!”
“An Cửu!!!” Phó Thần Thương ngắt lời cô.
Một hồi lâu sau, Phó Thần Thương nhắm mắt lại, cực kỳ mệt mỏi nằm xuống: “Anh biết rồi, An Cửu, để anh suy nghĩ một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...