Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ


Tô Thư Nghi vừa định phản bác, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua phòng làm việc, cô lập tức phát hiện không ít người đều đang trốn sau máy tính, len lén liếc nhìn mình.

Trong ánh mắt kia mang theo vẻ nghi ngờ và đôi chút khinh thường.
Tô Thư Nghi chợt cảm thấy tim mình nhói lên.
Cô đã quá quen với những ánh mắt này, khi xảy ra vụ việc bị người ta vu khống ở trường vào hai năm trước, các bạn học và thầy cô trong trường đã từng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Tô Thư Nghi cắn môi không nói được lời nào, cô đành phải ngồi xuống, nhanh chóng chỉnh sửa lại báo cáo.

Sau đó, dưới hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào mình, cô đi thẳng đến phòng làm việc của Cố Gia Huy, gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói hơi lộ vẻ mệt mỏi của Cố Gia Huy vang lên từ sau cánh cửa, Tô Thư Nghi đẩy cửa bước vào.
Cố Gia Huy ngẩng đầu nhìn thấy là cô, anh ta hơi giật mình, nhưng Tô Thư Nghi đã nhanh chóng đặt tài liệu lên bàn: “Tổng biên tập, tài liệu anh cần đây.

Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Nói rồi cô xoay người rời đi, nhưng còn chưa đến trước cửa, giọng nói lạnh lẽo của Cố Gia Huy đã vang lên.

“Tô Thư Nghi, cô đứng lại đó cho tôi.”

Tô Thư Nghi bất đắc dĩ dừng bước, nhưng cô cũng không quay đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Tổng biên tập, xin hỏi anh còn có chuyện gì?”
“Thái độ của cô là sao đây?” Giọng nói của Cố Gia Huy cũng trở nên lạnh lùng, anh ta đứng dậy đi đến trước mặt Tô Thư Nghi: “Cô đang tránh tôi?”
“Đúng vậy.” Tô Thư Nghi thẳng thắn thừa nhận.
Cô thẳng thắn như vậy khiến lửa giận của Cố Gia Huy bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng nhìn sắc mặt xanh xao vì phải chăm sóc mẹ mấy ngày nay của Tô Thư Nghi, giọng điệu của anh ta bất giác dịu đi: “Tô Thư Nghi, mẹ cô sao rồi?”
Mặc dù không thích người mẹ làm kẻ thứ ba của Tô Thư Nghi, nhưng dù sao trước kia lúc anh ta và Tô Thư Nghi yêu nhau cũng đã gặp Tô Ninh Kiều mấy lần.

Có thế nào cũng là bề trên, quan tâm một chút cũng là việc nên làm.
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Gia Huy sẽ hỏi điều này, ánh mắt cô thoáng động, nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Không sao, cảm ơn tổng biên tập đã quan tâm.”
Nhìn vẻ kiên cường trên mặt Tô Thư Nghi, Cố Gia Huy cứ do dự mãi, sau cùng vẫn nói: “Nghe nói cô rất cần tiền thuốc men, trước đó tôi có gửi tin nhắn cho cô, cô có…”
“Tổng biên tập.” Cố Gia Huy còn chưa nói xong, Tô Thư Nghi đã đột ngột ngắt lời anh ta: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Dứt lời, lần này thậm chí cô còn không đợi Cố Gia Huy trả lời đã rời khỏi phòng làm việc luôn.
Đi thẳng ra ngoài hành lang, cô mới thở dài một hơi.
Cô không biết Cố Gia Huy lại uống nhầm thuốc gì, đột nhiên không còn sỉ nhục cô nữa, ngược lại còn quan tâm đến tình trạng của mẹ cô.
Nhưng cô phát hiện, cho dù là Cố Gia Huy sỉ nhục cô hay là quan tâm cô, trong lòng cô đều cảm thấy không dễ chịu.
Người đã từng yêu như thế, có lẽ chỉ có mỗi người một ngả mới là kết cục tốt nhất.
Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười gượng gạo, sau đó đến phòng làm việc tìm Hiểu Khiết đi ăn trưa.
Trong phòng làm việc, Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi rời đi, cả người đứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.
Chính bản thân anh ta cũng không biết rốt cuộc bây giờ mình có thái độ gì đối với Tô Thư Nghi.
Rõ ràng là nên chán ghét người phụ nữ ham giàu dễ thay lòng đổi dạ này, nhưng tuần trước, khi biết cô lấy tiền là để lo liệu chi phí thuốc men cho mẹ, anh ta lại có cảm giác đau lòng và hổ thẹn.
Anh ta và Tô Thư Nghi đã từng bên nhau lâu như vậy, đương nhiên anh ta biết Tô Ninh Kiều quan trọng với Tô Thư Nghi đến mức nào.
Cho nên, ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại gửi tin nhắn Zalo cho Tô Thư Nghi, hỏi cô có cần mình cho vay tiền không.
Nhưng Tô Thư Nghi lại không trả lời.
Là đã nhận được tiền thông qua con đường khác à? Là đã vòi vĩnh được từ những người đàn ông kia sao?
Cố Gia Huy cảm thấy mình đúng là sắp điên rồi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tô Thư Nghi và tiền bạc là anh ta sẽ không kiềm được mà nghĩ đến Tô Thư Nghi tằng tịu với người đàn ông khác, sau đó lại cảm thấy tức giận mất kiểm soát!
Anh ta cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, bực bội kéo cà vạt, sau đó trở lại bàn làm việc gọi điện thoại: “Alo, điều tra giúp tôi bệnh viện nào có bệnh nhân tên là Tô Ninh Kiều.”
Người lần này Cố Gia Huy dùng đến là người nhà họ Cố, hiệu suất làm việc cực cao, đến buổi chiều đã có điện thoại gọi lại.

Nửa tiếng sau, Cố Gia Huy dựa theo địa chỉ được cho trong điện thoại, đi đến cửa phòng bệnh tại bệnh viện tốt nhất thành phố, trong tay cầm một bó hoa bách hợp.
Nhìn phòng bệnh riêng trước mặt, ánh mắt Cố Gia Huy thoáng động.
Đương nhiên anh ta biết, thời đại này đi khám bệnh còn khó hơn lên trời.

Với năng lực của Tô Thư Nghi, chắc chắn sẽ không kiếm được một phòng bệnh riêng.
Vậy nên lại là người đàn ông kia giúp cô ư?
Chết tiệt.
Cố Gia Huy đè nén suy nghĩ lung tung trong lòng, gõ cửa, lập tức nghe thấy bên trong truyền ra giọng nữ yếu ớt: “Mời vào.”
Cố Gia Huy đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người phụ nữ gầy gò xanh xao trên giường bệnh, anh ta lập tức giật mình: “Dì Tô…”
Trong trí nhớ của anh ta, Tô Ninh Kiều vẫn luôn xinh đẹp động lòng người.

Lúc đó không phải anh ta chưa từng lén khinh thường nghĩ, quả nhiên là người phụ nữ có thể làm kẻ thứ ba.
Nhưng lúc này, anh ta gần như không thể nhận ra người phụ nữ xinh đẹp ngày nào.
“Gia Huy đấy à?” Nhìn thấy Cố Gia Huy, Tô Ninh Kiều cũng thoáng sửng sốt, nhưng sau đó đã nhanh chóng lộ ra vẻ vui mừng: “Đã lâu không gặp cháu rồi.

Ôi, trông lại càng đẹp trai hơn rồi đấy, cháu mau ngồi xuống đi.”
Cố Gia Huy ngồi xuống nói chuyện phiếm với Tô Ninh Kiều, Tô Ninh Kiều vẫn luôn rất thích đứa trẻ sinh ra trong “gia đình nghèo khó” này.

Sau khi trò chuyện một lúc, bà không kìm được lại nói đến chuyện năm đó.
“Năm đó cháu thật sự rất tốt với Thư Nghi nhà dì.” Trong mắt Tô Ninh Kiều không phải không có tiếc nuối: “Nhưng mà, ôi, ai mà ngờ hai đứa lại không đi được đến cuối cùng.


Dì ngủ một giấc suốt hai năm, tỉnh lại thì Thư Nghi đã kết hôn với…”
Cố Gia Huy vốn đang lơ đễnh nghe, nhưng khi nghe nói vậy, sắc mặt anh ta liền thay đổi: “Kết hôn với ai ạ?”
Câu hỏi này khiến Tô Ninh Kiều ngây ra: “Cháu không biết chồng Thư Nghi là ai sao?”
“Cháu vừa về nước không lâu.” Cố Gia Huy nói qua loa: “Cho nên vẫn chưa nghe nói.”
“À, ra là vậy.” Ánh mắt Tô Ninh Kiều tối sầm lại: “Nhưng một người như vậy mà kết hôn lại không để cho cả thành phố biết.

Quả nhiên là cậu ta cố tình che giấu cuộc hôn nhân của mình với Thư Nghi.”
Cố Gia Huy nghe lời nói của Tô Ninh Kiều có hơi lạ, anh ta không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc chồng của Thư Nghi là ai ạ?”
Trước kia Tô Ninh Kiều đã coi Cố Gia Huy là con rể tương lai của mình, cũng cho rằng anh ta thật sự quan tâm Tô Thư Nghi, cho nên bà không hề có ý che giấu: “Chính là Cố Mặc Ngôn, Cố tổng của tập đoàn Ngôn Diệu gì đó.

Ôi, lại còn là người nhà họ Cố, dì thật sự lo lắng đến mức ngủ không ngon luôn đây.”
Tô Ninh Kiều lảm nhảm một mình, hoàn toàn không để ý tới Cố Gia Huy ngồi ở bên cạnh, khoảnh khắc nghe thấy bà nói, sắc mặt anh ta lập tức trở nên trắng bệch.
Cố Mặc Ngôn?
Chồng của Tô Thư Nghi lại là Cố Mặc Ngôn ư?
“Không thể nào!” Cố Gia Huy buột miệng, sau đó đứng bật dậy từ trên ghế: “Có phải dì nhầm rồi không, sao Tô Thư Nghi có thể kết hôn với Cố Mặc Ngôn được!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui