Lúc này Tô Thư Nghi mới hơi hoàn hồn lại được.
Người đàn ông trước mắt thật sự muốn kết hôn với cô!
Nhưng hôm nay mới là lần thứ hai bọn họ gặp nhau thôi, chuyện này cũng hoang đường quá đấy!
“Anh đừng đùa nữa.
”
Tô Thư Nghi muốn lấy tiền trả cho đối phương sau đó chạy lấy người, nhưng người này lại thong thả nói.
“Cô Tô, cô nguyện ý cho một người đàn ông như hôm qua cơ hội, vậy sao không chịu cho tôi cơ hội?” Nội dung những lời này của đối phương tựa như đang trưng cầu sự đồng ý của Tô Thư Nghi, nhưng giọng nói lại không thoái nhượng chút nào: “Chẳng lẽ tôi không bằng cậu ta? À, tôi biết rồi.
Cô Tô xem thường tôi là người tàn tật đúng không?”
“Đương nhiên không phải.
” Tô Thư Nghi bật thốt, nhưng nhìn vào ánh mắt chọc ghẹo của người đàn ông, cô mới ý thức được mình bị nắm mũi dắt đi rồi.
Tô Thư Nghi ảo não cắn môi, đành phải nghiêm trang nói: “Anh này, chúng ta hoàn toàn không biết nhau, cứ như vậy quyết định thì hấp tấp quá.
”
“Cô cũng đâu quen người đàn ông mình hẹn gặp hôm qua.
” Người đàn ông lạnh nhạt trả lời, nhưng ý nói lại cực thẳng thừng.
Tô Thư Nghi vốn không phải người giỏi ăn nói, lập tức bị đối phương chặn họng.
“Cô Tô.
” Người đàn ông đan hai tay gác lên đầu gối, lộ ra cặp chân thon dài trên xe lăn, hai mắt sáng quắc nhìn Tô Thư Nghi: “Tôi tin rằng cô rất cần cuộc hôn nhân này, nếu lần này bỏ lỡ, cô cảm thấy đi đâu tìm được cơ hội tiếp theo đây?”
Phải công nhận người đàn ông này đúng là cao thủ đàm phán, mỗi câu mỗi từ đều bắt chẹt nhược điểm của Tô Thư Nghi.
Đúng vậy, cô cực kỳ cần một cuộc hôn nhân.
Nói chính xác hơn thì cô cực kỳ cần một ông chồng trong thành phố này.
Bằng không cô cũng chẳng đến mức chỉ trong ba tháng ngắn ngủi lại xem mắt nhiều đàn ông như vậy, thậm chí còn gặp phải gã quái thai như Phùng Bảo Nam.
Tô Thư Nghi thừa nhận bản thân bị thuyết phục rồi, không cách nào nói lời từ chối nữa.
Nhưng cô nhìn chằm chằm người đàn ông trên xe lăn trước mặt hồi lâu, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: “Anh… là người thành phố S sao?”
Nghe vậy, người đàn ông khẽ nhếch môi đáp: “Phải.
”
Tô Thư Nghi không hỏi thêm gì nữa, nhưng bàn tay đặt trong túi xách lại lặng lẽ nắm chặt chứng minh thư.
Kể ra cũng trùng hợp thật.
Hôm nay bên phía bệnh viện cần chứng minh thư của mẹ để làm vài thủ tục nên cô mang chứng minh thư theo.
Chẳng lẽ đây chính là “bàn tay vô hình” sắp đặt tất cả sao?
Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi lại liếc mắt đánh giá người đàn ông trước mặt.
Tuy rằng đối phương ngồi trên xe lăn nhưng vẻ ngoài và tư thái đều mạnh hơn bất cứ người đàn ông nào cô từng tùy cơ hẹn gặp không biết bao nhiêu lần.
Tô Thư Nghi ơi là Tô Thư Nghi! Chẳng phải ba tháng này mày cũng chỉ cầu có thể mau chóng gả cho một người đàn ông dân gốc ở đây hay sao?
Bây giờ cơ hội thực hiện nguyện vọng ngay trước mắt, mày còn nghĩ ngợi cái gì nữa?
Trong lòng suy nghĩ bay loạn, cuối cùng Tô Thư Nghi cắn môi, đè tia dao động cuối cùng trong lòng xuống, sau đấy chợt ngẩng phắt đầu lên.
“Được rồi, tôi đồng ý.
”
Một tiếng sau, khi Tô Thư Nghi cầm giấy chứng nhận kết hôn bước khỏi ủy ban, cô cảm giác mình cứ lâng lâng như nằm mơ vậy.
Sao cô có thể tưởng được mình cứ thế đã gả cho một người đàn ông rồi, còn là một người mới gặp thoáng qua.
Tô Thư Nghi cúi đầu nhìn chứng nhận kết hôn, ảnh chụp là hai người ngồi sóng vai nhau, người đàn ông hờ hững lạnh nhạt, còn cô thì thấp thỏm câu nệ.
Dưới ảnh là tên hai người.
Nói cũng thấy không thể tin nổi, mãi tới khi nhìn thấy chứng nhận kết hôn cô mới biết tên chồng mình.
Cố Mặc Ngôn.
Đơn giản lại hào phóng, rất xứng với phong thái của người đàn ông này.
Thế nhưng… ngoại trừ tên và số di động của đối phương, Tô Thư Nghi hoàn toàn không biết gì về ông chồng mới ra lò này của mình.
Lúc này cô mới ý thức được hình như cô hơi quá mức kích động quá mức mất rồi? Tuy rằng trông đối phương cũng đứng đắn lịch sự đấy, nhưng nhỡ may là kiểu mặt người dạ thú thì tính sao đây?
Tô Thư Nghi đang bắt đầu hối hận thì chợt thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tới trước mặt cô, đầu ngón tay kẹp một tấm card.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...