Trong phòng âm u, chỉ có màn hình máy tính vẫn phát ra ánh sáng mỏng, một bóng dáng ngồi ở chỗ kia, trước màn ảnh, một bóng dáng ngồi ở chỗ kia, tầm mắt người đàn ông nhìn thật lâu ảnh chụp trên màn hình.
Trên ảnh chụp là một nữ sinh mặc đồng phục, mặc chiếc áo choàng thật dài,, chỉ là sắc mặt của cô gái thật không đẹp mắt, một bên gò má cao cao, đáy mắt đầy rét lạnh, ngay cả nụ cười nhạt trên khoé môi cũng làm người ta cảm thây sợ, người này đúng là -- Phó An Nhiên.
Vươn tay nhẹ nhàng đụng chạm gò má trên màn hình của Phó An Nhiên, ánh sáng mỏng manh không thây rõ biểi cảm của người nọ, chỉ có thể biết đại khái người nọ là đàn ông.
"Hãy nhìn cho kỹ, đây là người về sao mày cần che chở và bảo vệ." Người đàn ông xuất thần nhìn Phó An Nhiên trên màn hình nói.
Trong phòng không có người đáp lại hắn, hắn trái lại tự tiếp tục nói, "Nhớ kỹ, mày có thể giết chết mọi người, duy nhất, cô ấy, không được."
Người đàn ông phía sau giống như vang lên động tĩnh gì, người đàn ông bỗng nhiên xoay tròn ghế dựa, thẳng tắp nhìn người đứng phía sau hắn, "Hiện tại cô ấy sống rất tốt, nhưng tôi muốn để cô ấy sống tốt hơn."
Đôi mắt người kia luôn nhìn khuôn mặt trên màn hình, lập tức, một tiếng trầm thấp vang lên trong phòng yên tĩnh: "Nhớ kỹ. Che chở cô ấy. Bảo hộ cô ấy."
"Nhớ kỹ là tốt rồi."
Người đàn ông tắt ảnh chụp kia đi, lập tức mở một file khác ra, mà trong đó đều là những bức ảnh của cùng một người, từ nhỏ đến lớn, đầy đủ mọi thứ.
Dưới ánh sáng mỏng manh, biểu cảm của người đàn ông thật nhu hoà, hắn vuốt ve gò má trên màn hình của Phó An Nhiên gò má, nói nhỏ, "Chờ một chút, chờ một chút liền đón em về nhà."
"A --" trên má truyền đến đau đớn làm An Nhiên không khỏi kêu lên tiếng, nhưng rất nhanh , cô đã che miệng lại, môi hơi mím.
Phó Quân Hoàng nhất thời cả kinh, tay vẽ loạn thuốc mỡ còn khẽ run run .
Từ mười tuổi Phó Quân Hoàng bắt đầu giết người, khi lần đầu tiên anh giết người, tay cũng chưa từng run qua, biểu cảm chưa từng thay đổi, nhưng hiện tại vẻ mặt của anh dị thường khó coi, trên ngón tay run run làm An Nhiên xem rất là khó chịu.
"Lão soái ca, để em tự làm đi." Tay An Nhiên muốn nhận thuốc mỡ.
Biểu cảm của Phó Quân Hoàng luôn rất lạnh, từ sau khi anh mang cô trở về từ trường học, anh không nói với cô một câu, chỉ luôn trầm mặc.
Phó Quân Hoàng dời tay đi, tầm mắt vẫn nhìn gò má sưng đỏ của An Nhiên như cũ, dính chút thuốc mỡ, tiếp tục vẽ loạn trên má sưng đỏ kia.
Bác sĩ nói, thuốc mỡ cần thoa nhẹ, như vậy hiệu quả mới cao.
"Lão soái ca, anh có tính toán..."
"Không cần nói chuyện." Đây là lần đầu tiên Phó Quân Hoàng cắt lời An Nhiên.
Bên trong bỗng chốc liền yên tĩnh.
An Nhiên ngồi ở bên giường, Phó Quân Hoàng an vị ở bên cạnh cô, con ngươi thâm thuý tràn đầy đau lòng và ẩn nhẫn tức giận không phát tác, An Nhiên thở dài, lão soái ca vẫn tức giận.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong, Phó Quân Hoàng thu thập các thứ trên bàn trà, xoay người muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên anh bị An Nhiên ôm lấy từ phía sau.
Hai tay An Nhiên vòng bên hông Phó Quân Hoàng, dùng gò má chưa bị thương áp trên lưng anh, mí mắt cụp xuống, "Lão soái ca..."
Lưng Phó Quân Hoàng cứng đờ, anh muốn gỡ tay Na Nhiên ra, nhưng An Nhiên ôm rất chặt, Phó Quân Hoàng vẫn chưa gỡ hai tay bên hông ra.
"Bảo bối..." Phó Quân Hoàng thở dài.
"Quân Hoàng, không cần tự trách. Nếu chút chuyện ấy em còn xử lý không tốt, vậy về sau em phải làm sao bây giờ? Lão soái ca, em muốn anh học cách tin tưởng em, em có thể làm tốt, có thể xử lý tốt, em...."
Phó Quân Hoàng bỗng nhiên xoay người, Anh kĩ xảo tránh thoát tay An Nhiên, ôm cô vào trong lòng mình, trong nháy mắt biểu cảm biến chuyển, trên gương mặt kia hiện tại tràn đầy yếu ớt.
"Là anh không bảo vệ tốt cho em." Một lần nữa Phó Quân Hoàng lại lâm vào tự trách.
Trong con ngươi sâu thẳm vô vàn tình cảm, An Nhiên nhón chân, đặt một nụ hôn khẽ trên môi ann, cô nhẹ nhàng mà âu yếm anh, Giọng nói nhu hoà giống như nỉ non:
"Anh bảo vệ em rất tốt . Nếu không có anh, nói không chừng hiện tại em đã chết. Từ đó về sau mỗi một ngày, lão soái ca đều chiếu cố em rất tốt, em thật hạnh phúc, này vừa đánh vừa nháo với những chiến hữu trong bộ đội, không là thật bình thường sao?"
Tay hoàn ở bên hông ôm thật chặt.
An Nhiên cọ cọ trên ngực anh, "Lão soái ca, ann rất dè dặt cẩn trọng đối đãi với em, dè dặt cẩn trọng bảo hộ em, dè dặt cẩn trọng che chở em... Anh luôn luôn dè dặt cẩn trọng như thế, thế cho nên quên , lão soái ca, hiện tại em mười lăm tuổi , trưởng thành, đã có thể tự bảo vệ mình ."
Cổ họng Phó Quân Hoàng giống như bị cái gì vướng vào, tầm mắt gắt gao nhìn An Nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, anh nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào .
"Lão soái ca, em rất mạnh , chẳng lẽ ann quên sao? Em là phó đội trưởng đội U Linh a." An Nhiên ở trong lòng anh cười khẽ.
Chính là nụ cười kia của cô mất tự nhiên, hiện tại cô hơi động khoé môi một chút, sẽ động đến gò má sưng đỏ, cảm giác cũng đau đớn hơn.
Mặc kệ là Tần Lam đời trước hay Phó An Nhiên hiện tại, cô cũng chưa từng chịu thương tổn gì, cũng rất ít khi cảm nhận được đau đớn.
Phó Quân Hoàng đau lòng hôn gò má của cô làm anh đau lòng, nơi đó có mùi thuốc mỡ nhàn nhạt, Phó Quân Hoàng vẫn chân chân thực thực hôn lên.
"Có thuốc mỡ." An Nhiên ngửa đầu, muốn tránh khỏi cái hôn của anh, nhưng Phó Quân Hoàng vẫn dán sát lên, hôn lên, mà vừa hôn, trên môi của anh toàn là thuốc mỡ.
May mắn, đây là thuốc mỡ điều chế từ thuốc bắc.
Một bên rút khăn giấy ra, chà lau thuốc mỡ dính trên miệng Phó Quân Hoàng, "Lão soái ca, em không muốn trở thành gánh nặng của anh."
Phó Quân Hoàng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn An Nhiên.
"Hôm nay chỉ là vừa vặn xảy ra chút chuyện, anh liền trực tiếp đến trường học, anh là mới từ sân huấn luyện chạy đến?" Đáy lòng An Nhiên một mảnh mềm mại, "Nếu sự việc này bị người nào chộp đuôi, đến lúc đó sẽ bị cấp trên xử phạt." Đến lúc đó, cô sẽ trở thành uy hiếp của anh, sẽ bị mọi người nắm đuôi.
Sở dĩ ở Ngân Dực cô giấu diếm thân phận của mình, không chỉ vì bản thân ngại phiền toái, còn có một loại sợ hãi có một số người sẽ dùng cô để uy hiếp nhà họ Phó Chỉ có thể làm bản thân cường đại hơn, mà hiện tại thế lực của cô xa xa không đủ, cô càng cần cường đại thế lực!
"Sẽ không." Phó Quân Hoàng trực tiếp chặt đứt sự băn khoăn trong lòng An Nhiên.
An Nhiên thở dài, lão soái ca cũng không rõ ý của cô. Quên đi, như vậy cũng thế, cô sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt. Chỉ cần, lão soái ca khoẻ mạnh, thì tốt rồi.
Nhưng mà An Nhiên về nhà cũng không biết, lúc này trong hội học sinh, sớm loạn thành một đoàn --
Toàn bộ học sinh sẽ bị một đám người xã hội đen vây quanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...