Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Sự cố lần này đã gây ra không ít chuyện ồn ào ở Đế Đô, đã có rất nhiều đài tin tức thực hiện phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường. Lần đầu tiên quần chúng chứng kiến một trận đấu súng quy mô lớn như vậy, hơn nữa chuyện này còn xảy ra tại Đế Đô!

Sự việc này đã dấy lên một làn sóng trên Internet, có không ít người nói đây là ân oán một mất một còn, cũng có người nói đây là tấn công khủng bố, nhưng đại đa số mọi người đều đang nghĩ rốt cuộc những người này muốn giết ai.

Bây giờ có rất nhiều hình ảnh, chúng đều do những người có mặt tại hiện trường dùng điện thoại ghi lại và đưa lên mạng ngay vào lúc đó. 

Có một điều kỳ lạ là, dưới camera của tất cả mọi người, không ai có thể chụp được mặt của đối tượng mà bọn người đó muốn bắn chết, hơn nữa lúc cảnh sát đến, trong khu thương mại chẳng có ai.

Chính vì lẽ đó, bên trên rất quan tâm đến chuyện này, Chương Hải thân là cảnh sát trưởng thiếu chút nữa là cạo sạch tóc trên đầu, lúc những người khác tại chức, Đế Đô luôn yên bình, không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Còn ông ta vừa mới nhậm chức chưa lâu lại liên tục xảy ra chuyện.

Chương Hải gần như đưa ra tử lệnh với người của mình, nếu như không tìm thấy người kia thì không cần quay lại, chỉ cần lột đồng phục ra là được. 

Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân Chương Hải nếu như không đưa ra một câu trả lời thuyết phục, đồng phục trên người hắn cũng phải lột ra.

Với sự việc lần này, báo chí, truyền thông và internet thay phiên nhau đưa tin, Phó lão gia ngồi trên ghế sofa, trầm tĩnh xem, cũng vào lúc đó, Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên trở về.

Phó lão gia lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt An Nhiên, tỉ mỉ đánh giá nha đầu này một lượt, sau đó vẫn không yên tâm, hỏi: 

“Nha đầu, không bị thương ở đâu chứ?”

Phó lão gia tuy già rồi nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.

Nhóm người này rõ ràng nhắm vào nha đầu, tuy rằng ông ta không nhìn thấy bóng dáng của nha đầu trong mấy tấm ảnh kia nhưng nghĩ đến lời nói của nha đầu lúc quay lại, ông cũng đoán được bảy tám phần. 

An Nhiên lắc đầu: “Không có gì.”

Cô không hỏi ông vì sao biết, đương nhiên Phó lão gia cũng có cách của riêng mình.

Lần này Bạch Tịnh Trần và bà Bạch cũng đến cùng An Nhiên, về phần những cận vệ thì bọn họ không đến cùng, bọn họ đã được phân bố tứ tán xung quanh rồi, hơn nữa còn có rất nhiều người được Bạch Tịnh Trần phái đi. 

Lúc này Phó lão gia mới nhìn đến Bạch Tịnh Trần, gương mặt đang lo lắng kia lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta không cách nào yêu thích tên Bạch Tịnh Trần này.

Phó lão gia hơi gật gật đầu, sau đó không nói gì cả, ông chỉ lo lắng nhìn An Nhiên.

“Lão gia à, cháu thật sự không sao mà.” An Nhiên có chút buồn cười nhưng trong lòng lại ấm áp. 

Phó lão gia thấy An Nhiên thật sự không sao nên mới yên tâm: “Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi. Bây giờ an ninh ở Đế Đô càng lúc càng chẳng ra sao, xem ra sau này phải nhắc nhở tiểu tử Chương Hải kia rồi.”

"Ông à, những ngày này có thể bọn họ sẽ ở lại đây." Phó Quân Hoàng kéo tay An Nhiên đến trước sofa ở phòng khách, ngồi xuống và nói với Phó lão gia.

Đây là quyết định mà Phó Quân Hoàng và An Nhiên phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được, bây giờ Bạch Niệm Điệp rõ ràng đã có ý muốn "thủ tiêu" bọn họ, cho dù bọn họ ở đâu cũng đều nguy hiểm, hiện tại cách duy nhất là vào Phó gia. 

Thiết bị an toàn ở Phó gia rất đảm bảo. Lúc trên đường về Phó Quân Hoàng đã xin nghỉ với cấp trên, mặc dù cấp trên của anh rất không hài lòng nhưng nghĩ đến trong suốt hai năm nay anh dường như không nghỉ ngơi nên cũng đã gật đầu.

Vào những ngày này, có An Nhiên ở đây, Phó Quân Hoàng tạm thời không thể quay về đội ngũ.

"Nếu phải ở lại, vậy thì ở lại đi." Phó lão gia không phải là người không rõ tình hình, hai người này được tiểu tử thối đưa về nhà, xem ra tình thế đã rất căng thẳng rồi. 


"Thật sự phiền ông quá." Bạch Tịnh Trần chân thành nói cảm ơn.

Hắn không ngờ rằng Phó lão gia không nói gì cả, hắn có thể cảm nhận được nhà họ Phó không hoan nghênh mình, chuyện này không cách nào tránh được, chỉ là không nghĩ rằng Phó lão gia lại tiếp nhận bọn họ.

Phó lão gia hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì cả, tiếp tục trò chuyện với An Nhiên. 

Bà Bạch vẫn luôn trừng to mắt, những người này thật sự không biết trời cao đất dày, mặc dù họ đã nuôi dưỡng tiểu thư nhà bà nhưng bọn họ không được dùng vẻ mặt đó nhìn Bạch gia!

"Vị này là…?" Ánh mắt Phó lão gia nhìn sang bà Bạch, ông có thể cảm nhận được người này đang vô cùng bất mãn với bọn họ.

"Đây là bà Bạch, trong hai năm nay bà ấy luôn chăm sóc cháu." An Nhiên vẫn khá có cảm tình với bà Bạch, ít nhất bà đã đối xử với cô thật tâm thật ý. 

"Cảm ơn bà đã chăm sóc nha đầu của chúng tôi trong hai năm nay." Phó lão gia luôn là người chu đáo, nghe An Nhiên nói thế, tất nhiên cũng vô cùng cảm kích bà Bạch.

Bà Bạch không ngờ rằng Phó lão gia lại thay đổi sắc mặt nhanh như thế, bây giờ bà cười cũng không được, mà không cười cũng không xong. Trong lúc bà ta đang bối rối, một giọng nói trung khí mười phần (*) đột nhiên vang lên.

(*) Trung khí mười phần: khí lực đầy đủ, khỏe mạnh. 

"Nhiên nha đầu, con bé này đúng là một nha đầu không có tâm, về rồi cũng không đến chỗ ta, còn bắt lão già đây phải tự mình chạy một chuyến."

Nghe thấy giọng nói của người kia, An Nhiên kinh ngạc, sao ông ấy lại đến đây?

Phó lão gia nghe thấy giọng nói này cũng bật cười: "Ha ha, không ngờ rằng ông tự mình tìm đến đây." 

"Nếu như tôi không đến, tôi thấy nha đầu này sẽ quên mất tôi rồi."

Người vào là một ông lão, vóc người ông không cao lắm, ở trên mặc một cái áo màu xám trắng, bên dưới mặc một cái quần màu xám bạc, chân mang một đôi dép bông...

Người đến chẳng phải ai khác, chính là thợ may nổi tiếng của Đế Đô, Vương Thúc. 

Vương Thúc vội vội vã vã, chứng tỏ sau khi biết được An Nhiên đã về thì liền xông đến đây.

An Nhiên không nghĩ ra làm sao mà Vương Thúc biết được, mạng lưới tin tức của ông ấy cũng không nhỏ nhỉ.

An Nhiên đứng dậy và cười: "Chẳng phải là cháu không kịp đến thăm ông sao?" 

"Đúng rồi, không đến kịp chứ gì, bởi vì trong lòng cô làm gì có ông già này." Vương Thúc vẫn hừ hừ, sau đó quay sang cười hề hề với Phó lão gia: "Ông nói xem, hai năm nay tôi đã lo lắng vô ích cho con sói mắt trắng (*) này rồi."

(*) Sói mắt trắng: Chỉ những kẻ vô ơn, bạc nghĩa.

"Được rồi được rồi, hôm nay con bé vừa phải trải qua một chuyện lớn, ông đừng nói nó nữa." Phó lão gia vội vàng xua tay. 

Vương Thúc ngẩn ra, lập tức phản ứng: "Ông nói sự việc hôm nay là vì nha đầu này à? Phó gia các người đã trêu chọc ai mà họ tìm giết đến tận cửa?"

"Cho dù Phó gia chúng tôi thật sự đụng chạm đến ai đi chăng nữa, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám trắng trợn làm vậy ở Đế Đô." Phó lão gia hừ lạnh nói.

Đây không phải nói rằng Phó lão gia tự cao như thế nào, mà là nói Phó lão gia đây có đủ tự tin. 


Vương Thúc nghĩ thử cũng đúng, dám ra tay với người nhà họ Phó ở Đế Đô, đây đúng là hành động tự tìm cái chết cho cả dòng họ, vậy thì...

Từ lúc Vương Thúc đến đây, ánh mắt bà Bạch và Bạch Tịnh Trần vẫn nhìn ông ta không rời, sau khi trông thấy ông ta, mi tâm bà Bạch cau chặt lại, dường như đang nghĩ gì đó.

Mà lúc nhìn thấy Vương Thúc, sắc mặt Bạch Tịnh Trần cũng dần dần thay đổi. 

Hình như hắn ta đã nhìn thấy Vương Thúc ở đâu đó, nhưng mà... dường như có gì đó không đúng, dường như có chút gì đó khác biệt với trong trí nhớ của hắn.

"Ồ, vẫn là mặt mũi của Phó gia chúng ta quá lớn." Vương Thúc cười ha hả, ông ta ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, trực tiếp cho Phó Quân Hoàng ra chỗ khác, kỳ lạ là Phó Quân Hoàng lại không nói gì.

Sau khi ngồi xuống Vương Thúc mới chú ý đến Bạch Tịnh Trần và bà Bạch ngồi đối diện, sắc mắt của ông ta cũng hơi khựng lại: "Hai vị đây là...?" 

"Bạn bè thông thường." An Nhiên cười nói, cô không định giải thích thân phận của bọn họ cho ông.

Vương Thúc cũng không hỏi nhiều, ông nhìn ra An Nhiên không muốn nói.

"Nha đầu, hai năm nay cháu chơi vui quên trở về luôn rồi phải không, không có tin tức gì cả." Vương Thúc không biết hai năm nay An Nhiên đã xảy ra chuyện gì, hỏi Phó Quân Hoàng, cậu ta chỉ nói không bao lâu nữa nha đầu sẽ trở về thôi. 

Vì thế Vương Thúc không biết An Nhiên đã đi đâu, đã làm gì.

An Nhiên cười hì hì, cô vẫn luôn có một cảm giác thân thiết khó diễn đạt với Vương Thúc, điều này không thể nói rõ được, cô thích ông già này.

Bà Bạch vẫn nhìn chằm chằm Vương Thúc, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà Bạch thu tầm mắt lại, chỉ là sau đó, mi tâm của bà lại càng nhíu chặt hơn. 

Thấy bà Bạch mím chặt môi, Bạch Tịnh Trần biết bà ta có chuyện muốn nói nhưng đang kiềm lại, không lên tiếng.

Vương Thúc không ngồi lại quá lâu, ông chỉ đến thăm An Nhiên, thấy cô không có chuyện gì thì liền trở về. Ông còn một đống chuyện vẫn chưa xử lý, có thể chạy đến đây một chuyến cũng không dễ dàng.

Sau khi An Nhiên tiễn Vương Thúc đến cửa thì bị ông đuổi về. 

Vương Thúc lên xe, bảo Hàn Trì khởi động.

Chỉ là sau khi lên xe, nụ cười trên mặt Vương Thúc lập tức biến mất, hai hàng lông mày nhíu lại với nhau.

"Sư phụ, ngài làm sao vậy ạ? Gặp tiểu thư rồi người phải vui lên chứ." Thấy gương mặt nghiêm túc của Vương Thúc, Hàn Trì khó hiểu hỏi. 

Hiện tại Vương Thúc đang nghĩ về hai người đột ngột xuất hiện ở Phó gia, hai người đó có vấn đề.

"Có biết lai lịch của hai người vào ở Phó gia không?"

"Có biết một chút." Hàn Trì vừa lái xe vừa nói: "Lúc trở lại, tiểu thư đã đi cùng bọn họ. Nghe nói đều là họ Bạch, người nam tên Bạch Tịnh Trần, nhưng tôi không điều tra ra được tên của phu nhân đó." 

Bạch Tịnh Trần.

Vương thúc khẽ lẩm bẩm cái tên này, dường như ông ta đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.


“Thúc, chúng ta có cần đi…” 

“Không cần, Phó tiểu tử biết nên làm gì.” Vương Thúc lắc đầu: “Bây giờ còn phải tranh thủ về nhà may quần áo, vẫn còn một đống quần áo chưa làm đây này.”

Lão quản gia sắp xếp cho Bạch Tịnh Trần và bà Bạch một căn phòng dành cho khách ở lầu 1. Phòng bà Bạch ở bên cạnh Bạch Tịnh Trần, ban đầu bà Bạch một mực không đồng ý, cuối cùng bị An Nhiên thuyết phục.

Bây giờ đang ở ngoài, không có nhiều nguyên tắc như vậy. 

Lúc chiều, Phó lão gia ở suốt trong thư phòng không ra ngoài, Phó Quân Hoàng cũng bị Phó lão gia gọi vào, không biết hai người bọn họ đang nói gì.

An Nhiên lên lầu nghỉ ngơi, mà lúc này bà Bạch đang ở trong phòng Bạch Tịnh Trần.

“Bà Bạch, Vương Thúc đó… bà có quen không?” Bạch Tịnh Trần hỏi, hắn cứ cảm thấy Vương Thúc đó dường như có vấn dề nhưng vấn đề ở đâu, chính bản thân hắn cũng không nói rõ được. 

Nhịn đến buổi trưa, cuối cùng hắn cũng hỏi bà Bạch.

Bà Bạch nhíu mày: “Kỳ thật tôi cũng không chắc chắn, thay đổi giữa hai người rất lớn, ông ta, có lẽ không phải là người tôi đang nói đến.”

Trong lòng bà Bạch không cho rằng Vương Thúc là người kia, nhưng bà vẫn cứ cảm thấy Vương Thúc có vấn đề, cử chỉ hành động nhìn thế nào cũng thấy giống người kia. 

“Vậy…”

“Bây giờ bà già tôi cũng không nắm chắc điều gì, nếu như đến lúc đó không phải thì sẽ trở thành trò cười rồi, vì thế đợi tôi điều tra rõ rồi sẽ nói cho thiếu gia biết.”

Bà Bạch chỉ có thể nói như vậy, chuyện xảy ra năm đó giữa bà và người kia, bây giờ cũng không ai biết, dù là Bạch Tịnh Trần được nữ vương một tay nuôi lớn cũng không hề hay biết. 

Bạch Tịnh Trần biết bà Bạch có gì đó giấu diếm nhưng đã là chuyện mà bà Bạch không muốn nói thì cho dù hắn muốn biết như nào, hắn cũng không thể có được đáp án.

“Yên tâm đi thiếu gia, nếu như người đó thật sự như suy đoán của chúng ta, vậy thì cơ hội thắng lần này của chúng ta lớn hơn nhiều rồi.”

Chính xác, nếu như người đó đúng là người trong truyền thuyết, vậy thì lần này phần thắng của bọn họ lớn hơn rất nhiều. 

“Thiếu gia cậu nghỉ ngơi trước đi, đến giờ tôi sẽ gọi cậu.” Bà Bạch cười, gương mặt của bà lúc này thoạt nhìn rất dịu dàng.

Gần như cả ngày hôm nay, Bạch Tịnh Trần đều trong trạng thái thần kinh căng cứng, nghe bà Bạch nói vậy, hắn cũng không nói thêm gì nữa, lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.

Lúc này bà Bạch ngồi trên ghế sofa, nghĩ đến người gọi là Vương Thúc mà bà gặp hôm nay. 

Không đúng, quá không đúng, nếu như Vương Thúc đó… Thay đổi quá lớn, hơn nữa tuổi tác hoàn toàn không giống.

-----

Sau khi ra khỏi thư phòng, Phó Quân Hoàng đi thẳng về phòng riêng của mình. 

Lúc anh trở lại phòng, An Nhiên đã ngủ trên giường rồi, có thể nhìn ra, hôm nay cô đã mệt muốn chết.

Phó Quân Hoàng không lên giường, anh quỳ trước giường, hai tay đan vào nhau, gác cằm lên, tầm mắt không thay đổi nhìn An Nhiên.

Trong ngày hôm nay, lúc anh biết cô xảy ra chuyện, anh đang bàn luận diễn tập đối kháng thực chiến thời gian ngắn với một các cấp trên, đồng thời bàn bạc kế hoạch huấn luyện tiếp theo. 

Nhưng sau khi biết cô xảy ra chuyện, anh vứt bỏ tất cả mọi người, không cách nào quan tâm suy nghĩ của những người có mặt, lái xe chạy đến nơi xảy ra chuyện.

Nhưng khu quân sự cách trung tâm thành phố quá xa, đợi đến lúc anh đến, mọi người xung quanh đã tản đi cả rồi. Anh gấp muốn điên lên, anh gọi cho bảo bối, không ai nghe máy, anh gọi về cho nhà, ông nội nói An Nhiên vẫn chưa về. Lúc đó Phó Quân Hoàng có một loại cảm xúc muốn cho nổ tung cả thành phố này.


Phó Quân Hoàng dùng người của mình, không qua bao lâu, người của anh cho anh tin tức, nói rằng bảo bối đến sân bay. 

Sân bay.

Vậy nghĩa là, cô muốn rời xa anh.

Anh quyết sẽ không buông tay! Một lần sơ suất hai năm trước đã khiến tim anh đau đến chết đi, nếu như một lần nữa xảy ra, anh không dám chắc chắn bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. 

May mà, may mà khi anh đế sân bay, cô vẫn chưa đi.

May mà cô trở về bên cạnh anh thêm lần nữa.

Phó Quân Hoàng chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt An Nhiên, thậm chí lông mi của cô nhấp nhô bao nhiêu lần anh cũng đếm. 

Phó Quân Hoàng không biết sao tầm mắt của mình lại dán chặt lên đôi môi mọng nước của An Nhiên, sau đó không hề dời mắt đi nữa, thanh quản cũng vô thức chuyển động.

Hô hấp không biết từ lúc nào trở nên nặng nề.

Lúc anh đang nặng nề thở, An Nhiên mở mắt, trông thấy Phó Quân Hoàng đang quỳ bên giường, cô tự giác nhích người sang bên cạnh. 

Phó Quân Hoàng cởi áo khoác ngoài, lên giường, kéo bảo bối ôm vào lồng ngực mình, mạnh mẽ hít hà mùi hương trên cơ thể cô.

"Sau này, không cho phép như thế nữa." Giọng nói của Phó Quân Hoàng trầm đục hơn rất nhiều, lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng lên.

An Nhiên dựa vào lòng anh, ừ một tiếng: "Việc hôm nay quá đột ngột, em cũng không nghĩ sẽ như vậy. Sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu." 

Phó Quân Hoàng đẩy An Nhiên khỏi vòng tay mình, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, sau đó nói ra từng chữ một:

"Lần sau, cho dù sự việc khẩn trương như thế nào em đều phải thông báo cho anh."

An Nhiên biết cách làm lần này của bản thân đã tổn thương lão soái ca, nhưng nếu như cô trải qua một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn không nói với anh. 

Tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, Ngốc Ưng đã gọi điện thoại nói cho cô rồi.

Lão soái ca đột ngột rời đơn vị gây ra ảnh hưởng không tốt, hơn nữa ở đó còn có những trưởng quan của quân khu khác, Lão soái ca như thế chẳng khác nào đang chơi đùa với tiền đồ của bản thân mình.

An Nhiên không nói gì cả, cô biết rằng cho dù cô nói gãy cả lưỡi, đến lúc đó anh muốn làm thế nào thì vẫn sẽ làm, có một số việc, nói được, nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác. 

"Lần sau nhất định phải thông báo cho anh!" Phó Quân Hoàng thấy An Nhiên im lặng, ngữ khí lại nghiêm túc thêm mấy phần.

"Biết rồi, sẽ nói với anh." An Nhiên thở dài bất lực.

Kỳ thật cô không định đưa Bạch Tịnh Trần và bà Bạch đến Phó gia, nhưng vì Phó Quân Hoàng kiên quyết, cô cũng hết cách nên đành đồng ý. 

Bây giờ chuyện cô lo lắng nhất là tình hình an nguy của lão gia, đến lúc nếu như mấy người kia mò được đến đây, vậy thì mỗi người ở Phó gia đều có thể trở thành mục tiêu của bọn họ.

Bạch Niệm Điệp, vì vương vị, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm.

"Đêm nay chúng ta không ai được ngủ rồi." An Nhiên rúc vào lòng Phó Quân Hoàng: "Cho nên tranh thủ bây giờ ngủ bù đi." 

Đêm nay người của Bạch Niệm Điệp nhất định sẽ tìm đến, mặc dù xung quanh Phó gia có người trông coi nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm.

Cơ thể Phó Quân Hoàng đã trải qua luyện tập, anh không ngủ một hai ngày cũng không vấn đề gì nhưng nếu như anh không ngủ, bảo bối chắc chắn sẽ lo lắng.

Một lần nữa ôm cô vào lòng, tì cằm lên trán cô, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui