Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Lúc Phó Quân Nhã xuống lầu, liền nhìn thấy dáng vẻ ông nội mình rất tức giận, cô có chút nghi ngờ. Nhìn hai người đang ngồi trên sô pha, cô hơi bất ngờ.

Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi cô đều chưa từng gặp. Cô chỉ kinh ngạc vì vẻ ngoài của Bạch Nhã Nhi, một mỹ nữ xinh đẹp vô cùng. Khâu Doãn Hiên cũng có tướng mạo của một quý công tử. Hai người ngồi cùng nhau, thực sự rất tương xứng.

“Chào buổi sáng, ông nội.” Phó Quân Nhã sáng nay còn phải đi học. Mặc dù không quan trọng lắm, nhưng là người của Phó gia, cô không thể trốn học được. 

Phó lão gia không nhìn mà gật gật đầu, ừ một tiếng sau đó không nói gì.

“Nhã tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, lão gia đã ăn xong rồi.” Quản gia đi ra đúng lúc, cung kính nói với Phó Quân Nhã.

“Được rồi.” Phó Quân Nhã gật đầu 

Sau khi Phó Quân Nhã xuống, cả ba người đều không nói gì thêm nữa.

“Lão gia, đây là một ít đồ tôi hiếu kính với ngài. Tôi nghe lão đại nói, ngài rất thích uống trà. Đây là một ít trà tôi đem đến.” Khâu Doãn Hiên nhìn sắc mặt tối sầm của Phó lão gia, trong lòng cười gượng gạo.

Xem ra lần này đã đắc tội với Phó lão gia rồi. 

Phó lão gia liếc mắt nhìn Khâu Doãn, hừ hừ một tiếng rồi thu lại ánh mắt. Lần này, thậm chí đôi mắt cũng nhắm lại.

Phó Quân Nhã ngồi ăn sáng, có chút kì lạ nhìn bọn họ. Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng có thể nhận thấy, ông nội đang rất tức giận. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy ông nội tức giận với người lạ như vậy.

Bạch Nhã Nhi như muốn khóc đến nơi. Chỉ là, chỉ là cô sẽ trở về Bạch quốc, một lần nữa, để cho nhân dân tín nhiệm cô. Thế nhưng, cô không muốn rời xa Khâu Doãn Hiên. Trừ phi Khâu Doãn Hiên đồng ý gả cho cô, làm tần phi của cô. Bằng không, hai bọn họ sẽ không thể ở bên nhau nữa. 

“Không được nghĩ lung tung.” Khâu Doãn Hiên nắm lấy tay, trừng mắt nhìn cô.

Bạch Nhã Nhi cắn môi. Cô cũng không muốn nghĩ lung tung, nhưng cô không thể nhịn được. Nếu Phó gia vì chuyện này mà hận Khâu Doãn Hiên, vậy thì đến lúc Khâu gia nhất định sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Mặc dù cô không thích những thứ này cho lắm, nhưng cũng không có nghĩa cô không biết gì. Từ nhỏ, cô đã học tập rất nhiều kiến thức. Cho dù là thứ nên biết hay là không nên biết, nên rõ hay là không nên rõ, cô đều rất tinh tường, thậm chí là biết từng chi tiết nhỏ. 

Đến lúc Khâu gia vì cô mà chịu liên lụy gì đó, cô sao có thể an tâm được chứ? Người của Bạch Niệm Điệp không biết cục diện chính trị ở đây. Nhưng Phó gia thì khác, những điều này chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói của họ mà thôi.

Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên xuống lầu, nhưng lại nhận được ánh mắt chăm chú mãnh liệt của Khâu Doãn Hiên. Rõ ràng hai người này ngủ rất ngon, nhìn khuôn mặt hồng hào kia là có thể nhận ra. Bọn họ thì lo lắng cả đếm, gần như không ngủ được ngon giấc. Hai người kia thì hay rồi, ngủ tới bây giờ mới dậy.

An Nhiên và Phó Quân Hoàng giống như không nhìn thấy Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi vậy. Sau khi chào hỏi Phó lão gia, họ liền ngồi xuống một bên. 

Phó Quân Nhã có chút không hiểu vì sao hai người họ không đến ăn sáng. Quản gia hình như đã đoán được cô đang nghĩ gì.

“Thiếu gia và tiểu thư đã ăn trong phòng rồi.” Bữa sáng là do ông ta đích thân đưa đến. Ông ta biết rõ bọn họ đã ăn xong ở trong phòng rồi.


Tay Phó Quân Nhã đang ăn chợt dừng lại. Cô nhớ Phó gia có quy định, không được đem đồ ăn lên phòng. Cong cong khóe môi, Phó An Nhiên không phải làm như vậy sao? Phó Quân Nhã sau khi đưa bánh quẩy trên tay vào miệng ăn, uống một hớp sữa đậu nành, cầm lấy cặp sách trên bàn, đi về phía phòng khách. 

“Ông nội, cháu đi trước đây.” Phó Quân Nhã đi qua phòng khách, nói vói Phó lão gia một tiếng.

“Đi đi.” Phó lão gia không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói.

An Nhiên cũng cười nhẹ với cô, nhưng cũng không nói gì. Phó Quân Hoàng thậm chí không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Phó Quân Nhã. Khâu Doãn Hiên có chút mỉa mai nhìn Phó Quân Nhã. Sau khi cô bước ra khỏi cửa, Khâu Doãn Hiên liền nhìn An Nhiên, cười nói: “Này, cô gái đó hình như không thích cô lắm.” 

An Nhiên không có chút phản ứng nào, cô dựa lên người Phó Quân Hoàng. Sau khi An Nhiên trở về, vừa nhìn thấy Phó Quân Nhã đã biết cô ta đã nhắm vào mình. Thậm chí rất nhiều chuyện không muốn so đo với cô ta, cô thực sự không biết được hiện nay mấy cô gái mới lớn đang nghĩ cái gì.

Tâm tư của Phó Quân Nhã nếu đã bị Khâu Doãn Hiên lần đầu gặp đã nhìn ra được, Phó lão gia và Phó Quân Hoàng làm sao có thể không biết chứ? Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Phó Quân Hoàng từ đầu đã không thích Quân Nhã.

Đứa bé đó quá thế lực rồi, cho dù là chuyện gì cũng thích đi tranh, đi cướp. Không phải là như vậy là không tốt, mà trước khi đi tranh cướp thì trước tiên phải xem xem thứ mà mình tranh cướp có cần thiết hay không. Nếu không cần thiết, vậy hoàn toàn là phí công vô ích rồi. 

Phó lão gia không chỉ một lần than trách, cũng không biết lão tam đã nuôi dạy con cái thế nào, sao lại trở nên như thế này. Nhưng cho dù Phó lão gia có không vừa lòng thế nào, ông cũng không nói năng gì. Người không phải lớn lên bên ông, ông không có lí do gì để dạy dỗ đứa trẻ này cả.

Hơn nữa, đứa trẻ này cũng lớn rồi. Nói nhiều, trong lòng cô bé sẽ nghĩ ông đang cố ý nhắm vào cô. Phó lão gia vốn dĩ cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Phó Quân Nhã bây giờ như vậy cũng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được. Trước tiên cứ để cô như vậy đi, đợi đến lúc phạm sai lầm, tự nhiên cũng sẽ nhớ kĩ.

Khâu Doãn Hiên gặp An Nhiên không có phản ứng gì. Bây giờ, hắn đang suy nghĩ, làm sao để nói chuyện này với bọn họ. Tóm lại, bây giờ không có một phương án nào. 

“Khâu Doãn Hiên, chuyện mà anh nói, lão soái ca cũng đã nói với tôi rồi. Chuyện này mấy người đừng can dự nữa, đến lúc đó, tôi sẽ tự giải quyết.” Nếu đã đồng ý làm chuyện này đến cùng, huống hồ, cô dường như đã biết chuyện này có chút thú vị rồi.

“Không được!” Bạch Nhã Nhi đột nhiên ngắt lời An Nhiên: “Lúc trước, tôi không biết cô là Phó An Nhiên. Nếu như tôi mà biết, thì sẽ không đồng ý chuyện này rồi. Nếu cô…”

“Làm sao? Lẽ nào cô còn dám nói cho người khác tôi là Bạch Dạ giả mạo sao?” An Nhiên cười nhạo: “Trước tiên không nói đến hậu quả của Bạch Tịnh Trần, khi cô nói tôi không phải là Bạch Dạ, đơn giản là hậu quả của cô, đến lúc đó cô sẽ như thế nào?” 

“Tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy. Điều đáng lo là để Bạch Niệm Điệp kia lên ngôi. Dù sao an nguy của Bạch quốc cũng không có chút nào liên quan đến chúng tôi.” Khâu Doãn Hiên hừ hừ.

Bạch Nhã Nhi cắn chặt môi dưới. Sao có thể không liên quan được chứ? Nếu như Khâu Doãn Hiên có ý nghĩ đó, vậy thì cô… cô rất có thể sẽ chọn lựa rời xa hắn, trở về Bạch quốc. Giống như lựa chọn của cô cô, một lần nữa tiếp nhận vương vị.

“Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!” Không ai ngờ rằng, Phó lão gia lại lên tiếng vào lúc này. 

Phó lão gia xem ra rất tức giận, ông nhìn Khâu Doãn Hiên hằm hằm: “Trước tiên, không nói lời của cậu vừa nãy rốt cuộc là cái quái gì, nói đến cô gái bên cạnh cậu. Vậy nơi sinh thành dưỡng dục cô ấy, cậu không có tình cảm với nó, nhưng cô ấy tràn đầy tình cảm với nơi đó đấy!”

Khâu Doãn Hiên giật mình. Hắn có chút kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn cô gái của mình, quả nhiên là trong khóe mắt cô có nước mắt.

“Khâu tiểu tử, cậu nên biết, đứa trẻ này vì cậu mà đã từ bỏ thứ gì. Nếu như cậu không quý trọng, kết quả, cậu sẽ không có được gì cả.” Phó lão gia nói với tư cách một người từng trải. 


Khâu Doãn Hiên ôm Bạch Nhã Nhi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em… em đừng khóc, em cũng biết là anh không biết dỗ dành mà.”

Khâu Doãn Hiên trước khi gặp Bạch Nhã Nhi, tuyệt đối là một play boy (dân chơi). Những loại khóm hoa, phiến lá không dính thân kia, hắn hoa ngôn xảo ngữ sẽ không nói gì. Nhưng lúc đối diện với Bạch Nhã Nhi, hắn thực sự không nói được gì.

Bạch Nhã Nhi dựa vào trong lòng hắn, vội vàng lau những giọt nước mắt, tiếng mũi hơi nặng nói: 

“Ừ… em còn lâu mới khóc.”

Phó lão gia nhìn Bạch Nhã Nhi, sau đó nói: “Nha đầu Bạch Vân Y đó vẫn khỏe chứ?”

Mọi người đều ngây người ra, hơn nữa tất cả ánh mắt đều đổ về phía Phó lão gia. 

“Lão gia, ông biết Bạch Vân Y sao?” An Nhiên rời khỏi lòng Phó Quân Hoàng, có chút bất ngờ.

“Tôi chưa nói với mọi người sao?” Phó lão gia liền giật mình, lập tức nói.

“Nói cho chúng tôi biết cái gì?” 

“Bạch Vân Y năm đó sống ở nhà chúng ta một thời gian. Nhưng lúc đó Phó Quân Hoàng còn nhỏ ở trong bộ đội, cũng không biết.”

Bạch Nhã Nhi càng kì lạ hơn. Phó lão gia này và nữ vương đã từng gặp qua.

Thực ra, lão gia đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Bạch Vân Y. Hôm nay, lúc Bạch Nhã Nhi tới, ông mới nhớ ra Bạch Vân Y, người phụ nữ này xem ra không vướng bụi trần. 

Thời điểm Bạch Vân Y đến nhà ông, là theo chân Cố Thiên Thụy đến. Lúc đó, bụng Bạch Vân Y đã lớn rồi. Cố Thiên Thụy đem đứa bé và Bạch Vân Y cùng chạy trốn. Bọn họ chạy chưa được bao xa, đã chạy đến Phó gia.

Phó gia cũng coi như là người tiến bộ, lúc đó ông thích đối đầu với lão Cố. Ông ấy không đồng ý để cho hai đứa trẻ này ở bên nhau, thì ông nhất định muốn hai đứa trẻ ở bên nhau. Vì thế, ông liền nhận hai đứa trẻ này về Phó gia.

Chỉ có điều hai đứa trẻ đó ở Phó gia không lâu, chưa đến một tuần, Cố Thiên Thụy đã đưa Bạch Vân Y rời khỏi Phó gia. Còn về sau đó, bọn họ đã đi đâu thì không biết nữa. Trong một tuần đó, Bạch Vân Y nói với ông rất nhiều chuyện, thực sự rất kì lạ. 

Phó lão gia lướt nhìn An Nhiên một lượt, sau đó liền bật cười. Không ngờ đã bị đứa trẻ này nói trúng rồi.

“Vậy… Vậy ngài có biết sau đó, cô cô của chúng tôi…” Bạch Nhã Nhi không biết phải hỏi thế nào.

Lão gia biết cô muốn hỏi gì, khoát khoát tay: “Không biết nữa, sau đó nha đầu Bạch Vân Y và Cố Thiên Thụy lặng lẽ rời đi. Còn về việc đi đâu, tôi thật sự không rõ.” 


Ánh mắt Bạch Nhã Nhi thoáng chốc chùng xuống. Bạch Tịnh Trần cũng đã nói, ngay cả bản thân cô cô cũng quên năm đó rốt cuộc đã đi đâu, huống chi là người khác chứ.

“Hai người về đi, không cần lo lắng, Nhiên nha đầu rất lợi hại đó.” Phó lão gia vừa nãy có thể đột nhiên nhớ ra chuyện đó. Nếu như chuyện đó không sai, vậy thì lần này Nhiên nha đầu có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì.

Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi không ngờ rằng Phó lão gia lại nói những lời tử tế như vậy, hai người bọn họ không dám cử động, sững sờ nhìn Lão gia. Thái độ của lão gia thay đổi thật lợi hại. 

“Được rồi, hai người đi trước đi. Chuyện này tôi nói sẽ làm đến cũng, thì sẽ làm đến cùng, không cần lo chuyện này nữa, cứ coi như tôi rảnh rỗi nhàm chán đi.” An Nhiên khoát tay, kêu bọn họ tranh thủ rời đi.

Khâu Doãn Hiên thực sự không biết làm thế nào, lẽ nào bọn họ không nên lo lắng gì sao?

Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi rõ ràng rất lo lắng: “Nếu như có việc gì cần, nhớ nói cho chúng tôi biết trước.” 

“Được rồi, mấy người nhanh đi đi, bằng không lúc nào đó tôi lại đổi ý đó.” Đôi mắt màu trà của An Nhiên nhìn Khâu Doãn Hiên.

Khâu Doãn Hiên ho nhẹ một tiếng, kéo Bạch Nhã Nhi cúi đầu chào Phó lão gia, sau đó quay người đi. Đến nghỉ cũng không dừng lại nghỉ một chút.

“Lão gia nói đi, vừa nãy ông có điều gì vẫn chưa nói hết.” Người đã đi rồi, An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, hoàn toãn không có chút hình tượng nào mà ngã xuống người Phó Quân Hoàng. 

Phó Quân Hoàng dịu dàng âu yếm nhìn An Nhiên nằm trên đùi mình, tự nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng mát xa các huyệt vị trên đầu cho An Nhiên.

Lão gia nhìn thấy bọn họ như thế: “Xem xem hai người đang làm trò gì! Bao nhiêu tuổi rồi còn như vậy, tưởng mình còn nhỏ chắc!”

An Nhiên thấy Phó lão gia trừng mắt như vậy thì cười cười: “Không phải ông ghen tị với cháu có lão soái ca mà ông không có sao? Không sao, nếu lão gia thực sự cô đơn, cháu có thể tìm cho ông một người bạn già đấy.” 

“Cháu… Cháu mới bao nhiêu tuổi mà bắt đầu nói năng lung tung thế hả!” Phó lão gia kích động.

“Vừa rồi ông nói cháu lớn thế nào thế nào rồi, bây giờ lại chê cháu còn nhỏ. Lão gia muốn làm gì chứ?” An Nhiên cười với Phó lão gia, hoàn toàn là một bộ dạng đùa giỡn.

“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc.” Sắc mặt Phó lão gia trở nên nghiêm túc. Chỉ có điều đã như thế rồi, An Nhiên vẫn nằm trên đùi Phó Quân Hoàng, không chịu đứng dậy. 

Phó lão gia thở dài. Bỏ đi bỏ đi, cô muốn như thế nào thì như thế đó đi.

“Nếu như ông không nhớ nhầm, năm đó Bạch Vân Y ở nhà chúng ta, đã từng nói rằng: đối xử tốt với con gái nhà mấy người.” Phó lão gia dừng lại, thấy hai đứa trẻ này không có phản ứng gì, thở dài: “Phó gia ta chưa bao giờ có con gái. Nếu như không có Nhiên nha đầu cháu, ông sẽ tưởng Bạch Vân Y nói đến nha đầu Nhã rồi. Nhưng bây giờ ông nghĩ lại, hình như là không đúng rồi.”

An Nhiên ngồi thẳng người dậy, có chút kinh ngạc nhìn Phó lão gia: “Ông chắc chắn không phải ông già rồi, nên trí nhớ bị lẫn lộn chứ?” 

“Con nói như vậy với người già nữa sao?” Phó lão gia liếc An Nhiên một cái, sau đó nói: “Bạch Vân Y đã từng nói, đứa trẻ này sẽ giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện của mình.”

“Hết rồi sao?” Thấy Phó lão gia dừng lại, An Nhiên nhìn ông, hỏi.

“Hết rồi.” Phó lão gia lắc đầu. 

An Nhiên trực tiếp thở dài một tiếng. Vậy là hết rồi, cô còn tưởng rằng sẽ có một câu chuyện kinh thiên động địa chứ.

Biểu cảm của Phó Quân Hoàng lại có chút hiếu kì: “Ông nội có biết đứa trẻ đó bây giờ đang ở đâu không?”


“Cháu nói đứa trẻ con của Bạch Vân Y sao?” Phó lão gia lắc đầu: “Ông thật sự không biết. Lão Cố đã tốn không ít công sức đi tìm tung tích của đứa trẻ đi theo Bạch Vân Y, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm thấy. Cũng không biết, hai đứa trẻ đó đã chạy đi đâu rồi.” 

“Bạch Vân Y đã chết rồi.” Sắc mặt An Nhiên có chút kì lạ: “Lẽ nào lão gia không biết năm đó Bạch Vân Y lúc sinh ra Bạch Dạ không lâu, đã trở về Bạch quốc sao?”

Phó lão gia đầy ngạc nhiên: “Sao có thể chứ, Bạch Vân Y đã vì Cố Thiên Thụy mà điều gì cũng dám làm. Nếu cô ta muốn quay về, khả năng có thể vì…”

Nhưng ông còn nhớ đứa trẻ đó nói, vì Bạch quốc của bọn họ sau này được phồn hoa, cô ta sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể. Chẳng lẽ vì điều này, cho nên sau khi sinh con cho Cố Thiên Thụy xong, liền trở về Bạch quốc sao? Không đúng, ông cảm giác có điều gì đó không đúng. 

“Sự thật.” Phó Quân Hoàng nhìn Phó lão gia nói.

Tin tức mà anh điều tra được cũng là như vậy. Bạch Vân Y đã qua đời sớm vào mười mấy năm trước rồi. Mà Bạch quốc trong mười mấy năm nay vẫn luôn không có nữ vương chính thức, vẫn đều do người khác đại diện.

Bạch Nhã Nhi lúc vẫn còn ở Bạch quốc, vẫn luôn do cô làm nữ vương đại diện. Từ sau khi cô rời khỏi Bạch quốc, hơn nữa tuyên bố mình từ bỏ thừa kế vương vị, đại diện nữ vương đổi thành Bạch Niệm Điệp. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Bạch Niệm Điệp là đại nữ nhân. 

Phó lão gia vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có điều gì đó không thể liên kết được. An Nhiên và Phó Quân Hoàng cũng không quấy rầy ông, để tự ông suy nghĩ. Phó Quân Hoàng còn có chuyện phải xử lí trong bộ đội. Anh cũng chờ không bao lâu, sau khi nhắn nhủ hết với An Nhiên thì rời đi.

Thấy Phó Quân Hoàng rời đi rồi, An Nhiên thở dài, cô cũng nên đi làm chút chuyện của mình rồi. An Nhiên mặc áo khoác mà Phó Quân Hoàng đã chuẩn bị cho cô lên người. Lúc ra khỏi cửa, cô báo với Phó Lão Gia một tiếng, sau đó cũng đi luôn.

Lúc An Nhiên đến nơi đã hẹn với Bạch Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi cô rồi. 

“Không ngờ anh đến sớm như vậy.” An Nhiên vừa ngồi xuống, phục vụ đã đi tới.

Bạch Tịnh Trần đặt tờ báo trong tay xuống bàn, lộ ra khuôn mặt nham hiểm. Bàn tay trơn tru đặt khăn ăn một bên An Nhiên, sau đó giọng nói trôi chảy, rành mạch vang lên:

“Bạch Dạ, tôi muốn, chúng ta nhanh chóng trở về.” 

An Nhiên đột nhiên có chút khó hiểu nhìn hắn ta.

Bạch Tịnh Trần cười cười, tiếp tục lau muỗng nĩa cho cô: “Lần này, trong nước tiến hành tổng tuyển cử, có lẽ Bạch Niệm Điệp đã biết được điều gì đó.”

“Vậy thì, tại sao anh đến bây giờ vẫn không lo lắng gì cả? Cho dù nói thế nào, tôi vẫn là giả mạo.” 

“Không sao, đến lúc đó tự nhiên sẽ có cách thôi.” Từ đầu đến giờ, hắn ta đã nghĩ đến tất cả những chuyện có thể xảy ra rồi.

“Anh…”

“Bây giờ chúng ta phải đi, không có thời gian để cô quay về thu dọn đồ đạc đâu.” Bạch Tịnh Trần mỉm cười nhìn sắc mặt có chút biến sắc của An Nhiên. 

“Bạch Tịnh Trần, anh nên biết kết quả của việc chọc giận tôi…”

An Nhiên còn chưa nói xong, âm thanh chói tai của mấy chiếc xe dừng ở dưới đã vang lên. Lập tức, mấy tên đàn ông mặc đồ đen, tóc dài từ trong xe đi ra. Bạch Tịnh Trần nhìn thấy mấy tên đó, mặt biến sắc, kéo An Nhiên, chạy.

“Chạy! Nhanh lên!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui