Bộ đội đặc chủng U Linh.
Trong phòng làm việc của Phó Quân Hoàng, Khâu Doãn Hiên đang ngồi trên một chiếc ghế sofa cách Phó Quân Hoàng không xa, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giờ đây hắn không biết phải nói như thế nào với Phó Quân Hoàng.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi nhận được tin tức là mang cô vợ nhỏ của hắn qua đây, chỉ là hắn không ngờ được sự việc lại lớn đến mức này.
Bạch Nhã Nhi không hề đi lên, cô bị Khâu Doãn Hiên nhốt trong xe, hắn không muốn Phó Quân Hoàng trút giận lên cô, mặc dù chuyện này có liên quan tới cô ta.
“Nói đi.” Phó Quân Hoàng thấy trời cũng không còn sớm nữa, nếu cứ dài dòng như vậy thì anh sẽ không nghe được gì hết.
Khâu Doãn Hiên thở dài: “Tôi nói này người anh em, việc này ban đầu cả tôi và Nhã Nhi đều không biết.”
Trước tiên cứ đẩy mọi thứ sạch sẽ đã rồi tính tiếp.
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn về phía hắn.
“Được rồi, sau đó chúng tôi cũng biết được chút ít.” Khâu Doãn Hiên khoát tay: “Nhưng ban đầu tôi thật sự không biết gì cả, ít nhất lúc đầu chúng tôi không biết người mà Bạch Tịnh Trần nói là bảo bối nhà anh! Nếu như tôi biết thì tôi sẽ không nói với anh sao?”
Khâu Doãn Hiên cũng có tư lợi.
Nhã Nhi đã vì hắn mà làm biết bao nhiêu việc, hắn không thể để cô quay trở lại cái đầm rồng hang hổ (*) kia được, nếu có cách giúp Nhã Nhi thoát được nguy hiểm thì hắn nhất định sẽ làm.
(*) Đầm rồng hang hổ: Ý chỉ những nơi nguy hiểm.
Do vậy, hai năm trước, lúc Bạch Tịnh Trần tìm hắn nhờ hắn giúp đỡ, hắn không nói nhiều mà đồng ý giúp Bạch Tịnh Trần.
Còn về việc Bạch Tịnh Trần nói đã tìm được kẻ chết thay thì hắn hoàn toàn không quan tâm, thậm chí hắn còn không hỏi, việc bây giờ là lo cho cô vợ nhỏ của hắn, những việc khác không quan trọng.
Nhưng không ngờ, người chết thay này lại là bảo bối của Phó Quân Hoàng, bảo bối của Phó gia.
Lần này thật sự chết chắc rồi.
Bây giờ hắn chỉ mong Phó gia không tìm hắn để gây phiền phức, Phó Quân Hoàng cũng không tức giận.
Nhưng điều hắn không hiểu là tại sao sau khi An Nhiên biết người cần giúp đỡ là hắn thì cô lại không liên lạc với hắn.
Bạch Nhã Nhi biết chuyện này, mặc dù cô biết nhưng cô chỉ gặp qua An Nhiên có một lần. Mặc dù cô có ấn tượng tương đối sâu sắc với An Nhiên, nhưng vẻ ngoài của An Nhiên thì cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Do vậy, lúc Bạch Tịnh Trần cho An Nhiên và Bạch Nhã Nhi gặp nhau, Bạch Nhã Nhi không hề nhớ ra thân phận của An Nhiên.
Cũng chính vì như thế, Bạch nhã Nhi và Khâu Doãn Hiên không hề nhắc đến chuyện này.
Nhưng điều khiến Khâu Doãn Hiên cảm thấy rắc rối là làm sao để giải thích chuyện này với Phó Quân Hoàng.
“Sau đó thì sao?” Phó Quân Hoàng đại khái biết được chút ít nguyên do, nhưng bây giờ anh vẫn không chấp nhận được chuyện để bảo bối của mình đi làm người chết thay cho người phụ nữ của Khâu Doãn Hiên.
“Mọi chuyện cụ thể như thế nào thì tôi không rõ, tôi chỉ kiếm người giúp Bạch Tịnh Trần, việc tôi có thể giúp được không nhiều.” Những gì Khâu Doãn Hiên nói đều là sự thật, Bạch Tịnh Trần bây giờ đang làm gì, hắn thật sự không biết.
Thậm chí đến cả Bạch Nhã Nhi cũng không biết Bạch Tịnh Trần đang làm gì.
“Thân phận của Bạch Nhã Nhi.” Phó Quân Hoàng nhìn Khâu Doãn Hiên, trầm giọng hỏi.
Đây là điểm mà anh nghi hoặc nhất, thân phận của Bạch Nhã Nhi anh hoàn toàn không thể điều tra ra được, thậm chí đến cả thân phận của Bạch Tịnh Trần cũng là giả, còn có bà Bạch nữa, thân phận của những người họ Bạch này hoàn toàn không tra ra được, bọn họ giống như không tồn tại vậy.
“Sự việc đã đến bước này rồi. Đến lúc đó các người sớm muộn gì cũng biết thôi.” Khâu Doãn Hiên thở dài, mặc dù Nhã Nhi đã lặp đi lặp lại nhiều lần rằng không thể nói ra thân phận của bọn họ, nếu không bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn
Đôi mắt đen nhánh của Phó Quân Hoàng nhìn xoáy vào Khâu Doãn Hiên: “Là Bạch Quốc?”
Phó Quân Hoàng có nghe qua một nơi có tên là Bạch Quốc.
Nhưng đó là một địa danh trong truyền thuyết, người thường không thể đến đó được, ít nhất bây giờ vẫn chưa tìm ra được chỗ đó.
Nhưng những năm gần đây có nhiều lời đồn về Bạch Quốc, người ta nói ở đó đẹp như tiên cảnh, không thông với thế giới bên ngoài, những người ở đó sống một cuộc đời yên bình và lâu đời nhất.
Nếu như Bạch Tịnh Trần có liên quan với Bạch Quốc, vậy thì đây quả là một chuyện kỳ diệu.
Khâu Doãn Hiên giật mình, hắn không ngờ Phó Quân Hoàng lại trực tiếp nói ra Bạch Quốc.
“Không sai, nếu như theo cách nói của chúng tôi thì đó thật sự là Bạch Quốc.” Khâu Doãn Hiên cười khổ.
Hắn cũng mới biết được thân phận thật sự của cô gái nhỏ nhà hắn trong hai năm nay mà thôi.
Bạch Quốc, một nơi đẹp như tiên cảnh, hắn may mắn được đến đó một lần, lần đó hắn đến là để đón cô gái của mình, mang cô gái mình đầy vết thương chỉ vì muốn ở cạnh hắn đi.
Ở Bạch quốc, địa vị của phụ nữ rất cao.
Đơn giản mà nói thì đó là nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, là đất nước theo chế độ nữ quyền.
Khâu Doãn Hiên đến bây giờ vẫn không biết lúc đó sao hắn có thể vào được đó và làm sao để ra lại được.
Đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn không tìm được chỗ gọi là Bạch Quốc đấy, hắn hoàn toàn không hiểu một đất nước lớn như thế sao có thể đột nhiên biến mất trên thế giới này được.
Hắn có hỏi qua Bạch Nhã Nhi, Bạch Nhã Nhi cay đắng cười, cô nói bây giờ cô đã bị trục xuất khỏi Bạch Quốc, cả đời này cô cũng không thể về lại Bạch Quốc được nữa nên đương nhiên cô không tìm được địa điểm của Bạch Quốc rồi.
Bạch Quốc là một nơi rất thần kỳ.
Chỉ cần là người từ trong Bạch Quốc đi ra, nếu muốn trở lại thì trừ khi cắt đứt mọi liên hệ với người của thế giới bên ngoài, nếu không sẽ không về được nữa.
“Như vậy, Bạch Nhã Nhi chính là hoàng tộc?” Nếu như nhớ không nhầm thì quốc họ của Bạch Quốc là Bạch.
“Đúng vậy, Bạch Nhã Nhi là nữ vương được tuyển cho đợt sau.” Khóe miệng Khâu Doãn Hiên cong lên thành một nụ cười dịu dàng: “Nhưng Bạch Quốc không phải chỉ có hoàng tộc mới mang họ Bạch mà là cả nước đều mang họ này.”
Phó Quân Hoàng chau mày: “Vì muốn ở cùng anh, nên…”
“Đúng vậy, vì cô ấy thích tôi, tôi tìm đến cô ấy, cho nên, cô ấy một mình đi...” Khâu Doãn Hiên dường như nhớ đến cái gì đó, nhưng hắn không nói gì thêm mà chỉ cười khổ rồi lắc đầu: “Tóm lại cô ấy vì tôi mà từ bỏ vương vị, bị chính quốc gia của mình trục xuất.”
“Trục xuất?” Phó Quân Hoàng có chút không hiểu: “Nếu đã bị trục xuất rồi, tại sao lại tìm đến bảo bối.”
“Vì có người không yên tâm.” Khâu Doãn Hiên thở dài: “Cạnh tranh quyền lợi ở đâu cũng như thế, chỉ cần người uy hiếp họ vẫn còn sống thì họ không thể yên tâm mà, không đúng sao?”
Phó Quân Hoàng không nói gì, điều anh nghĩ bây giờ đó là nên làm thế nào mới có thể bảo vệ được bảo bối của anh.
“Bạch Dạ kia cũng chính là vai diễn của An Nhiên, là người thừa kế thứ nhất của hoàng vị, chỉ cần cô ngồi lên vị trí đó thì Nhã Nhi sẽ không có chuyện gì nữa.”
“Như vậy, bảo bối của tôi phải làm sao?” Phó Quân Hoàng nhìn Khâu Doãn Hiên.
Nữ vương của Bạch Quốc sẽ không thể bước ra khỏi Bạch Quốc một bước nào.
Trước hết, khoan hãy nói đến việc bảo bối của anh không phải là Bạch Dạ, chỉ riêng vấn đề nếu như bảo bối thật sự ngồi lên vị trí đó, vậy thì những ngày sau này của bọn họ sẽ như thế nào?
Chẳng lẽ đến lúc đó thật sự phải để bảo bối kết hôn với người tên Bạch Tịnh Trần sao?
Nghĩ cũng không muốn nghĩ, nếu đến lúc đó bảo bối thật sự không ra được hoặc bị giam cầm thì đến lúc đó anh có đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra Bạch Quốc, sau đó cho nổ tung nơi đó.
Khâu Doãn Hiên nhất thời không biết trả lời làm sao.
Tình cảm của Phó Quân Hoàng đối với An Nhiên vượt xa tình cảm hắn dành cho cô vợ nhỏ của mình, nếu như bảo bối của Phó Quân Hoàng bị tổn thương thì hắn không chắc Phó Quân Hoàng có trút giận lên vợ của hắn hay không.
Đôi lúc, kẻ điên bùng nổ, sẽ làm ra những việc rất dọa người đấy.
“Yên tâm đi, Bạch Dạ này là giả thôi, người bên Bạch Quốc cũng sẽ không phải là những kẻ ngốc, bọn họ sẽ không để một người lạ làm nữ vương đâu.” Khâu Doãn Hiên trấn an nói.
Phó Quân Hoàng nhìn Khâu Doãn Hiên, anh bình tĩnh nói: “Nếu như, cô ấy là Bạch Dạ thì sao?”
Khâu Doãn Hiên giật mình rồi cười: “Sao có thể chứ, anh đang nghĩ vớ vẩn gì vậy.”
Nhưng Phó Quân Hoàng không hề có ý nói đùa, anh còn nhớ biểu cảm kích động lúc cái người tên Bạch Tịnh Trần gặp bảo bối.
Nếu bảo bối của anh đã có thể giả làm Bạch Dạ thì chắc chắn phải có nguyên nhân.
Hắn nghe nói bảo bối và nữ vương tiền nhiệm của Bạch Quốc nhìn rất giống nhau.
Trên thế giới này ở đâu ra có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Khâu Doãn Hiên nhìn biểu cảm của Phó Quân Hoàng cũng không tiếp tục cười nữa, hắn cảm thấy sự lo lắng của Phó Quân Hoàng hiện tại là dư thừa, nếu như An Nhiên thật sự là Bạch Dạ thì đây chẳng phải là lúc An Nhiên và Phó Quân Hoàng chia tay luôn sao?
Hắn ngẫm lại rồi bỗng cả người phát run, nếu chuyện này thật sự xảy ra thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.
“Khâu Doãn Hiên, tốt nhất là anh hãy cầu nguyện cho bảo bối của tôi không xảy ra chuyện gì đi.”
“Sau khi tôi biết người đó là bảo bối của anh thì ngày nào tôi cũng cầu nguyện, tôi sợ bảo bối nhà anh xảy ra chuyện lắ,.”
Bảo bối nhà Phó Quân Hoàng có chuyện gì hay không không quan trọng, điều làm hắn lo lắng là đến lúc đó anh ta sẽ đến nhà phá banh nhà hắn.
Vì An Nhiên, việc gì tên điên Phó Quân Hoàng này cũng có thể làm.
Phó Quân Hoàng nhìn Khâu Doãn Hiên bằng ánh mắt đầy đe dọa.
“Người muốn giết bảo bối là ai?”
“Lúc trước tôi có nghe Nhã Nhi nói về một người phụ nữ tên Bạch Niệm Điệp, cô ta bây giờ là nữ vương tạm thời của Bạch Quốc, nhưng anh biết đấy, có những thứ sau khi đã ở trong tay thì sẽ không muốn bỏ xuống.”
Phó Quân Hoàng đọc thầm cái tên này: “Không có người khác nữa?”
“Hết rồi, nếu Bạch Dạ không xuất hiện thì Bạch Niệm Điệp sẽ trở thành nữ vương chính thức. Trước khi Bạch Dạ xuất hiện thì đối tượng cô ta luôn nhắm vào là Nhã Nhi, số lần ám sát Nhã Nhi của cô ta là bao nhiêu thì tôi cũng không kể nỗi, nhưng sau khi Bạch Dạ cũng chính là bảo bối nhà anh xuất hiện thì rõ ràng là cô ta đang dùng mọi thủ đoạn để đối phó với Bạch Dạ.
Nghe Khâu Doãn Hiên nói như vậy, Phó Quân Hoàng bắt đầu có xu hướng bạo phát.
Phó Quân Hoàng đã như vậy mà Khâu Doãn Hiên vẫn tiếp tục nói.
“Tôi đã cho người âm thầm theo dõi Bạch Niệm Điệp, nhưng anh biết đấy, người của tôi tìm không ra Bạch Quốc, có thể theo dõi được cũng chỉ có người của Bạch Niệm Điệp phái ra. Nhưng bọn người đó rất xảo quyệt, thân thủ cũng không tồi. Đến bây giờ, người của tôi vẫn không có tin tức gì.”
Đây là chuyện khiến Khâu Doãn Hiên đau đầu, hắn có hỏi qua Nhã Nhi, cô nói ám vệ của Bạch Quốc rất lợi hại, nếu không có súng ống đạn dược hay những thứ đại loại như vậy thì rất khó đả thương bọn họ.
“Bảo bối biết những chuyện này không?”
“An Nhiên nhà anh còn biết rõ nữa là khác, mặc dù bây giờ bên cạnh cô ấy không có thân tín gì nhưng cơ sở ngầm thì có không ít đâu.” Muốn dễ dàng lừa được con hồ li đó thì rửa sạch cổ trước đi rồi hãy nói.
Phó Quân Hoàng sao có thể không hiểu rõ bảo bối của mình chứ, nhưng cô có khôn khéo như thế nào đi nữa thì cô vẫn sẽ bị thương. Cô cũng chỉ một người bình thường mà thôi.
Trời bên ngoài đã tối, anh không thể ở lại thêm được nữa.
“Đi đây.”
Phó Quân Hoàng không quan tâm đến phản ứng của Khâu Doãn Hiên mà trực tiếp cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Khâu Doãn Hiên vội vàng đi theo: “Chuyện này anh... Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Rốt cuộc anh có tìm Bạch Dạ hay không? Anh muốn như thế nào thì nói một tiếng đi.”
“Nên làm như thế nào thì sẽ làm như thế đấy.” Biểu hiện của Phó Quân Hoàng lúc này rõ ràng là không muốn tiếp tục nhiều lời với Khâu Doãn Hiên.
“Lão đại, anh có thể đừng như thế với tôi không? Dù nói thế nào đi nữa thì chuyện này chúng tôi cũng có một phần lỗi. Nếu An Nhiên vì chuyện này có mà có chuyện gì thì tôi...”
Được thôi, những lời phía sau hắn hoàn toàn không nói ra được.
Ánh mắt của Phó Quân Hoàng quả thật làm người ta khiếp sợ.
Phó Quân Hoàng thấy hắn im lặng thì cũng không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía xe của mình.
Khâu Doãn Hiên chỉ có thể mở to mắt nhìn Phó Quân Hoàng lái xe rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...