"Bạch Niệm Điệp? Chuyện lần này lại do cô ta làm sao?" An Nhiên nhìn Bạch Tịnh Trần đang đứng trong phòng bệnh, thờ ơ hỏi.
Bạch Tịnh Trần chỉ mỉm cười mà chẳng nói gì thêm, trên gương mặt dịu dàng để lộ ra một chút chua xót.
An Nhiên nhìn thấy hắn như thế lập tức hiểu ra rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào rồi, số lần ám sát mà cô gặp phải suốt hai năm qua, cứ mười vụ thì có hết tám vụ là do Bạch Niệm Điệp làm, nhưng mãi cho đến bây giờ cô vẫn không biết được Bạch Niệm Điệp trông như thế nào.
Cả ngày nay, Phó Quân Hoàng không ở trong phòng bệnh của cô. Suốt mấy ngày qua, anh vẫn luôn túc trực bên cạnh An Nhiên, không rời nửa bước. Trong quân đội vẫn còn rất nhiều việc cần anh ấy xử lý, sáng sớm hôm nay, thượng cấp đã gọi điện thoại đến nói rằng nếu anh ấy không quay về thì nhất định sẽ bị phạt.
Dù Phó Quân Hoàng thật sự không muốn nhưng anh ấy phải đi.
Chỉ có điều, sáu binh lính canh gác trước cửa phòng bệnh thì không được rút lui, thế nhưng bọn họ cũng cần phải thay ca, vào lúc xế chiều hoặc chập tối, sẽ có người đến thay ca cho những binh liinhs canh gác này, đến lúc đó An Nhiên không phải hoang mang sợ hãi.
An Nhiên gật đầu, đối với Phó Quân Hoàng, trước giờ An Nhiên vẫn luôn một mực tin tưởng nên tất nhiên là cô ấy sẽ đồng ý rồi.
Sau khi hôn lên trán An Nhiên xong thì Phó Quân Hoàng mới rời đi.
Nhưng An Nhiên nào có ngờ rằng Phó Quân Hoàng chưa đi bao lâu thì Bạch Tịnh Trần đã đến.
Bạch Tịnh Trần không nói rõ với An Nhiên chuyện vụ nổ lần này là như thế nào, thế nhưng từ trong lời nói của hắn, cô đã đoán được phần nào.
"Bạch Tịnh Trần, tôi không muốn hỏi nhiều, nhưng nếu đến bây giờ anh vẫn định không nói gì với tôi thì anh nghĩ thử xem, chúng ta có thể hợp tác với nhau được bao lâu?" An Nhiên ngồi dựa vào đầu giường, nhìn về phía Bạch Tịnh Trần.
Trong tay Bạch Tịnh Trần đang cầm một quả táo, hắn đi đến bên cạnh An Nhiên, sau khi kéo ghế ra và ngồi xuống, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm hại cô đâu."
"Trên thế giới này, chẳng có sự đảm bảo nào là mãi mãi." An Nhiên nửa cười nửa không nhìn hắn: "Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị thương vì Bạch Niệm Điệp, tôi không dám bảo đảm rằng nếu cô ta ra tay một lần nữa thì người của tôi sẽ để yên cho cô ta đâu."
Ánh mắt của Bạch Tịnh Trần thoáng thay đổi.
"Bạch Tịnh Trần, anh muốn bảo vệ Bạch Nhã Nhi thì tôi cũng có người mà mình cần phải bảo vệ, và cũng có người muốn bảo vệ tôi, nếu như tôi bị thương thì tất nhiên cũng sẽ có người khiến người anh muốn bảo vệ bị thương."
An Nhiên không hề đe dọa hắn, cô tin rằng, nếu cô bị tổn thương một thì lão soái ca khiến cho kẻ kia bị tổn thương mười. Lão soái ca cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, hắn chỉ đang dùng lòng tốt ít ỏi của mình để đối tốt với những người trong gia đình và bằng hữu của hắn mà thôi.
An Nhiên muốn bọn người Tần Vô Song dính vào việc này, bây giờ bọn họ đều đã biết cả rồi, bọn người Vô Xá đương nhiên cũng sẽ biết, đến lúc đó dù cô có muốn che giấu thân phận thì cũng khó mà che giấu được.
Cô không thể bảo đảm được những chuyện khác, thế nhưng đối với những người mà cô ấy đã thu nhận, thì cô dám bảo đảm rằng bọn họ sẽ có thể vì cô mà làm ra những chuyện khiến người khác phải phát điên.
Nếu đến lúc đó mà Bạch Tịnh Trần vẫn có ý định tiếp tục lừa cô... Cô không chắc chắc chắn được sau lần bị thương này của cô, thân phận của Bạch Niệm Điệp có bị phơi bày hay không, Bạch gia mà Bạch Tịnh Trần vẫn luôn lo lắng sẽ bị liên lụy thế nào.
"Yên tâm, tôi không đe dọa anh đâu, tôi chỉ muốn cảnh tỉnh anh một chút thôi." An Nhiên lại mở quyển sách đặt trên đầu gối ra đọc.
Sao Bạch Tịnh Trần là không biết An Nhiên nghĩ gì cơ chứ?
Thật ra, lúc Bạch Tịnh Trần muốn lợi dụng đám người này của An Nhiên thì hắn đã nghĩ đến vấn đề này rồi.
Nhưng cũng vì nghĩ đến những lời An Nhiên đã nói nên hắn mới không hành động, không gài bẫy đám người đó.
Hắn tin rằng, chỉ cần hắn nói một câu hay một vài điều gì khác, thì những thuộc hạ của Bạch Dạ nhất định sẽ giúp đỡ hắn, chỉ có điều là, hắn biết nếu hắn làm như vậy thì bản thân sẽ có kết cục thế nào sau khi Bạch Dạ biết được.
Cô ấy chắc chắn sẽ khiến hắn mất cả chì lẫn chài, khiến cho tất cả những mưu tính suốt một thời gian dài của hắn hỏng bét.
"Tôi biết mình nên làm thế nào mà." Bạch Tịnh Trần đặt quả táo trên tay xuống bàn, nhìn về phía An Nhiên và nói: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì người của cô đâu."
"Nếu anh muốn làm gì thì cũng phải xem thử xem anh có năng lực đó hay không." An Nhiên tiện tay lật qua trang kế tiếp, tiếp tục đọc: "Bạch Tịnh Trần, tôi hận nhất là người khác lừa gạt tôi, chắc anh biết rõ điều này."
Bạch Tịnh Trần mỉm cười: "Tất nhiên."
Nói chuyện với những người thông minh đúng là rất thoải mái, An Nhiên không nói gì thêm mà chỉ tiếp tục ngồi đọc sách, cô cũng không có ý định nói chuyện gì khác với Bạch Tịnh Trần.
Còn về Bạch Niệm Điệp, An Nhiên bỗng dưng lại muốn điều tra một chút về người đó.
Lúc Từ Tĩnh Ngưng đẩy cửa bước vào, trên tay bà cầm một cái hộp cơm cỡ lớn, trên người mặc một bộ đồ công sở, rõ ràng là bà vừa từ công ty đến đây.
"An Nhiên bảo bối, mẹ đến muộn, con đói rồi có phải không? Xin lỗi con." Sau khi đặt hộp cơm lên bàn, Từ Tĩnh Ngưng mới xoay người sang nói xin lỗi An Nhiên.
An Nhiên đặt cuốn sách trong tay xuống, nở một nụ cười thản nhiên: "Mẹ ơi, mẹ không cần phải cực khổ như vậy đâu, đồ ăn ở đây cũng rất ngon mà."
Những món ăn ở đây gần như đều là những món ăn tiêu chuẩn của khách sạn được xếp hạng sao không mà, làm sao mà không ngon được cơ chứ?
Từ Tĩnh Ngưng nghe thấy vậy thì có chút không bằng lòng: "Không được, không được, sao có thể qua loa với bảo bối của chúng ta như vậy chứ? Bảo bối của Phó gia phải được chăm sóc thật tốt." Nói xong, mắt bà ấy liền đỏ lên: "Nhìn xem con bây giờ đã ốm đến mức này rồi, thử hỏi sao mẹ lại không bồi bổ cho con chứ?"
An Nhiên khẽ thở dài, tuy nhiên, trái tim cô cũng cảm thấy rất ấm áp: "Dạ, nếu vậy thì mẹ phải vất vả chăm sóc bồi bổ cho con rồi."
Từ Tĩnh Ngưng vẫn luôn như thế, luôn đối tốt với An Nhiên vô điều kiện, vẫn luôn hi sinh cho cô vô điều kiện.
Sao An Nhiên lại không biết chủ tịch tập đoàn Từ thị bận rộn đến mức nào cơ chứ, nhưng dù vậy đi chăng nữa, những chuyện có liên quan đến An Nhiên thì bà ấy đều tự tay làm, bà không yên tâm giao cho người khác.
Từ Tĩnh Ngưng mở hộp cơm ra, lúc An Nhiên nhìn thấy những món ăn hộp, cô nhoẻn miệng cười, quả nhiên những món ăn này đều rất đặc biệt, chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy rất muốn ăn rồi.
Sau khi Từ Tĩnh Ngưng bày biện xong mọi thứ thì bà mới nhìn thấy Bạch Tịnh Trần nãy giờ vẫn đang ngồi bên cạnh mình.
Lúc nhìn thấy Bạch Tịnh Trần, Từ Tĩnh Ngưng có hơi ngơ ngác.
Nhìn thấy phản ứng của bà, An Nhiên bỗng bật cười, vẻ mặt của bà giống với vẻ mặt của nhiều người khác trong lần đầu nhìn thấy Bạch Tịnh Trần, chỉ là vì Từ Tĩnh Ngưng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn rồi nên bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Cậu chính là Bạch tiên sinh đã cứu mạng An Nhiên nhà tôi sao? Thật lòng rất cảm ơn cậu, nếu không nhờ có cậu thì tiểu nha đầu nhà tôi đã dữ nhiều lành ít rồi." Từ Tĩnh Ngưng nhìn Bạch Tịnh Trần và mỉm cười, nụ cười chân thành không giả dối.
Về chuyện giữa Bạch Tịnh Trần và An Nhiên, bà đã nghe qua rồi, vì vậy lúc nhìn thấy Bạch Tịnh Trần, Từ Tĩnh Ngưng đã nhận ra rất nhanh.
Lúc chưa gặp qua Bạch Tịnh Trần, bà đã được nghe kể vẻ ngoài của hắn nhìn rất gian ác, lẳng lơ, nào ngờ người thật lại xinh đẹp hơn những gì bà tưởng tượng gấp mấy lần.
Chỉ có điều là, vẻ ngoài của một người đàn ông trông như thế này, quả thật là...
Nhìn rất giống với những người chuyển giới đang thịnh hành trong xã hội ngày nay.
Từ Tĩnh Ngưng không có ý nói những người chuyển giới có gì không tốt, mà là bà cảm thấy người này quá đỗi xinh đẹp, dường như là đẹp hơn cả đại đa số các cô gái, thế nhưng trên người hắn lại chẳng có chút nữ khí nào, hắn chỉ nhẹ nhàng ngồi đó, trên người tỏa ra sự cao quý bẩm sinh đủ để khiến người ta bị thuyết phục.
Tuy nhiên, đối với Bạch Tịnh Trần, Từ Tĩnh Ngưng đã đề cao cảnh giác gấp vạn lần.
Bạch Tịnh Trần trông xinh đẹp như vậy, nghe nói hắn là một người rất giàu có, hắn lại còn cứu mạng An Nhiên. Hơn nữa, hai người họ lại còn sống chung với nhau suốt hai năm qua, nếu nói Bạch Tịnh Trần không có một chút tình cảm nào với An Nhiên thì bà ấy thật sự không tin.
Thời gian hai năm, chuyện gì cũng có thể thay đổi, nếu An Nhiên vì hắn mà thay lòng đổi dạ thì Phó Quân Hoàng quả thật là rất đáng thương.
Vì vậy, tạm thời bà vẫn chưa biết nên đối xử với Bạch Tịnh Trần như thế nào.
"Từ phu nhân, bà không cần phải khách sáo đâu, đây cũng là việc tôi nên làm mà." Bạch Tịnh Trần lập tức đứng dậy, lễ phép nói với Từ Tĩnh Ngưng.
Từ Tĩnh Ngưng mím môi: "Trên gian này không ai có nghĩa vụ phải làm gì đó cho người khác. Bảo bối của chúng tôi đã nợ cậu ân tình này thì Phó gia tôi nhất định sẽ trả lại."
Lúc Bạch Tịnh Trần định nói gì đó, thì Từ Tĩnh Ngưng đã ngắt lời: "Bạch tiên sinh, trên thế giới này có một loại người rất thích gài bẫy người khác, và hậu quả của người đã ra tay gài bẫy Phó gia là gì thì tôi nghĩ Bạch tiên sinh đây cũng đã nghe nói qua rồi."
Chân mày của Bạch Tịnh Trần khẽ chau lại, hắn nhìn bà với vẻ mặt khó hiểu: "Từ phu nhân, tôi không hiểu bà nói vậy là có ý gì."
Từ Tĩnh Ngưng im lặng không nói gì, xoay người tiếp tục bày đồ ăn trong hộp cơm ra, rồi nghiêng đầu nói với An Nhiên:
"Bảo bối, con muốn ăn món nào nhất? Mẹ lấy cho con ăn.
An Nhiên làm ra vẻ chưa hề nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ, cô cười ấm áp nói: "Món nào mẹ chọn cũng ngon hết."
"Con thật là khéo nói." Từ Tĩnh Ngưng cười rất vui vẻ.
Bạch Tịnh Trần biết bản thân mình ở lại đây lâu hơn nữa thì cũng chẳng có kết quả gì, sau khi nói tạm biệt thì hắn lập tức rời đi.
Hắn vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Từ Tĩnh Ngưng liền nhìn An Nhiên nói: "An Nhiên, con đừng trách mẹ nhiều lời, tên Bạch Tịnh Trần này..."
"Mẹ ơi, con biết mẹ định nói gì mà." An Nhiên vội ngắt lời bà, mỉm cười.
"Vậy thì..."
"Nói đến chuyện này thì chắc lão gia cũng đã nói qua với con rồi, bây giờ mẹ sẽ trả ơn cho hắn, nếu hắn có cần gì thì mẹ cũng sẽ giúp đỡ, nhưng sau chuyện này thì mẹ sẽ cắt đứt liên lạc với hắn."
Mặc dù An Nhiên cảm thấy rất buồn cười với sự băn khoăn, lo lắng của Từ Tĩnh Ngưng, thế nhưng không thể chối cãi rằng bà đang muốn tốt cho cô. Còn một điều nữa, khi nãy nghe những lời bà nói với Bạch Tịnh Trần thì cũng đủ biết là bà đã biết được một chuyện gì đó rồi.
Từ Tĩnh Ngưng nghe An Nhiên nói vậy xong thì không nói thêm một lời nào nữa.
Chỉ cần con cái của mình biết nghĩ và hiểu chuyện là được, những chuyện còn lại thì sau này hẵng nói.
"An Nhiên, bây giờ con cũng đã hai mươi tuổi rồi." Từ Tĩnh Ngưng bỗng lên tiếng, thế nhưng ánh mắt của bà ấy lại nhìn về chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên tay.
"Dạ?" An Nhiên cũng nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình.
Năm đó rơi xuống biển, sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm chính là sờ lên tay mình, sau khi chắc chắn trên tay mình vẫn còn đeo chiếc nhẫn thì cô mới bắt đầu quan sát mọi thứ xung quanh.
Nào có ngờ rằng, chẳng mấy chốc hai năm đã trôi qua.
"Mẹ thấy hay là mình tổ chức lễ đính hôn cho hai con lại lần nữa đi, có nói thế nào thì lần trước buổi lễ vẫn chưa trọn vẹn."
An Nhiên ngẩn người, cô không ngờ rằng Từ Tĩnh Ngưng sẽ nói về việc này.
Cô rất muốn đáp ứng, thế nhưng vẫn còn vài tháng nữa thì bên phía Bạch Tịnh Trần sẽ bắt đầu "đại chiến" rồi. Dù thân phận bây giờ của cô đã bị bại lộ, thế nhưng chỉ có những người trong nội bộ biết thôi, nếu người khác có điều tra thì cũng chưa chắc sẽ điều tra ra. Nhưng nếu bây giờ cô và lão soái ca tổ chức lễ đính hơn thì nói không chừng thân thế của cô sẽ phải bị bại lộ trước mắt mọi người.
Đến lúc đó dù có muốn che giấu thì cô cũng không tài nào che giấu được nữa.
"Mẹ ơi, không cần phải phiền hà như vậy đâu. Với lại mẹ đừng quên, con bây giờ là Bạch Dạ, chứ không phải là bảo bối An Nhiên của Phó gia đâu."
Từ Tĩnh Ngưng sững người, ngay sau đó, bà buồn rầu nói: "Con là Bạch Dạ, cũng là bảo bối của Phó gia! Không sao đâu, bây giờ mẹ sẽ tuyên bố tin tức con là con dâu của Phó gia để xem thử có ai dám nói gì không nào."
An Nhiên cảm thấy có chút bất lực, cô lắc đầu: "Mẹ, con biết chuyện này đối với Phó gia thì không có ảnh hưởng gì, thế nhưng trong mắt người ngoài thì lại khác, chưa được bao lâu mà mẹ đã thay lòng, tìm con dâu mới trong khi hài cốt của con dâu trước còn chưa tìm thấy."
"Con để ý mấy người đó để làm gì?" Từ Tĩnh Ngưng hừ nhẹ, nhưng lòng bà hiểu được bây giờ Phó gia đang trong giai đoạn trải qua nhiều sóng gió, nếu bước sai một bước thì sẽ kéo theo những bước còn lại.
"Con biết là mẹ thương con nhưng đợi con giải quyết ổn thỏa chuyện bên phía Bạch Tịnh Trần xong rồi mình hãy bàn tiếp về việc này nha mẹ?" An Nhiên mỉm cười nắm lấy tay bà.
Từ Tĩnh Ngưng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp, nếu không thì bà còn biết nói gì nữa đây?
"Có việc gì cần giúp thì con cứ nói với mẹ, đừng quên đó, sau lưng con còn có sự giúp đỡ của cả Phó gia."
"Dạ, con biết rồi ạ." Cũng vì cô biết rõ điều đó nên cô mới làm như vậy.
-----
Tại Phúc Mãn Lầu.
Phịch.
Tần Vũ Triết cầm xấp tài liệu ném lên bàn, sau đó tức giận nói với những người đang ngồi trên ghế salon:
"Các người thật đáng chết, mới đầu các người đã biết chuyện này rồi đúng không? Nếu không phải tôi điều tra ra thì hai người định giấu tôi cả đời hay sao!"
Bàn Đôn bây giờ đang rất tức giận, hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng!
Tần Vô Song ngồi trên ghế giả vờ như không thấy sự phẫn nộ trong đôi mắt nhỏ của Tần Vũ Triết, cô chỉ tập trung ngồi giũa mấy cái móng tay màu đỏ tươi của mình.
"Tên béo chết tiệt này, anh đột nhiên bị cái gì vậy?" Triệu Tưởng nhìn Tần Vũ Triết như thể đang nhìn một tên điên.
"Tôi không tài nào hiểu được anh." Bạch Bân tháo gọng kính màu vàng của mình xuống và chầm chậm lau chùi nó.
"Nếu anh muốn cùng chúng tôi tranh cãi... Thì bất cứ lúc nào chúng tôi cũng tiếp.”
Tần Vũ Triết cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn về phía Tần Vô Song đang cố gắng che giấu sự tồn tại của mình.
"Mụ điên kia, cô có muốn nói gì không, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Tống Hâm chậc chậc nói.
Câu nói này của Tần Vũ Triết đã khiến ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Tống Vô Song.
Mặc dù bình thường Tần Vo Song rất bạo lực, thậm chí còn cô ấy còn nam tính hơn đàn ông, nhưng mỗi khi bản thân mình nói dối với các huynh đệ thì cô ấy vẫn căng thẳng đến mức chột dạ.
Ngô Chấn không dám ngẩng đầu lên, điều mà hắn sợ nhất chính là không biết lúc nào thì mình sẽ bán đứng Gia.
Nếu lúc này mọi người vẫn chưa nhận ra điều khác thường của hai người họ thì bọn họ quả là đã uổng công làm bạn bè lâu năm của họ rồi.
Ngay lập tức, cả đám vây quanh hai người kia.
"Nói đi, rốt cuộc là hai người đã giấu chúng tôi chuyện gì." Đường Mộc lên tiếng hỏi trước tiên.
"Bây giờ chịu nói thật thì may ra mới có cơ hội sống sót." Tống Hâm cười khà khà nói.
"Nếu nhất định không nói thì không sao cả, hai người hãy xem đống đồ kia, chắc hai người cũng biết hậu quả thế nào rồi đó." Bạch Bân đeo mắt kính vào, đẩy gọng kính lên trên sống mũi, thờ ơ nói.
"Các anh nghĩ rằng làm như vậy là sẽ khiến tôi sợ hãi sao? Nói cho các anh biết, các anh nằm mơ đi." Tính tình của Tần Vô Song vốn dĩ đã rất nóng nảy, chuyện Gia đã giao phó thì cô đương nhiên là không thể nói ra rồi.
Thế nhưng cô tuyệt đối không biết rằng, An Nhiên đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, thậm chí còn đoán trước được rằng Tần Vô Song và Ngô Chấn sẽ không kiên trì được quá lâu.
Hay nói cách khác, trước giờ An Nhiên chưa từng đặt bất kỳ hy vọng nào vào hai người họ.
"Chúng tôi không thể nói gì cả, các anh đừng phí sức làm gì." Ngô Chấn thở dài nói.
"Vậy có nghĩa là những điều mà trước đây chúng tôi từng đoán về chuyện giữa hai người đều là giả cả sao?" Triệu Tưởng hỏi trước, lúc hắn hỏi câu này, nhìn hắn vô cùng nguy hiểm.
Tần Vô Song và Ngô Chấn chẳng nói gì, gần đây Triệu Tưởng cứ mãi suy nghĩ về chuyện quà cáp, nói là muốn tặng cho hai người họ, nhưng kết quả thì...
Có lẽ Triệu Tưởng sẽ vô cùng tức giận.
"Trước giờ chúng tôi chưa từng nói gì, chẳng qua là do các anh tự nghĩ như vậy thôi." Tần Vô Song hừ lạnh.
Lần này Ngô Chấn cũng vẫn không nói một lời.
"Cho hai người một cơ hội hối cải đó, cho dù hai người không nói thì chúng tôi cũng đã đoán được ý đại khái rồi." Bạch Bân chậm chạp nói.
Tần Vô Song mím môi, Ngô Chấn nhíu mày, sau khi nghĩ kĩ, Ngô Chấn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bân, trầm tư một lát rồi nói:
"Chúng tôi..."
"Mọi chuyện nhất định là có liên quan đến Gia đúng không?" Triệu Tưởng nói: "Chỉ có chuyện của Gia mới khiến hai người trở nên ấp a ấp úng như thế, nói đi, cuối cùng là hai người đã biết được thông tin gì rồi, tốt hay xấu? Yên tâm đi, dù là tốt hay xấu thì chúng tôi đều có thể chịu đựng được."
Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Tưởng, chắc chắn bây giờ hắn đang nghĩ mọi việc theo hướng xấu rồi.
Cũng đúng thôi, suốt hai năm bặt vô âm tính gì thì bây giờ dù là có tin tức gì thì làm sao có thể là tin tốt được chứ?
Tần Vũ Triết im lặng chờ đợi tin tức từ họ, trừng mắt căm hận nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song và Ngô Chấn nghe những lời Triệu Tưởng vừa nói xong, lại nhìn thấy ánh mắt của hắn, dĩ nhiên, bọn họ lập tức đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
Lúc Tần Vô Song còn chưa kịp giải thích gì thì Tần Vũ Triết từ nãy giờ vẫn ngấm ngầm chịu đựng đột nhiên nổi điên lên.
Hắn bước về phía trước, giơ tay nắm chặt lấy cổ áo của Ngô Chấn, lớn tiếng hét lên: "Dám lén lúc đi gặp Gia! Dám không nói với chúng tôi là Gia vẫn còn sống! Dám đi gặp Gia mà không dẫn chúng tôi theo! Ông đây sẽ bóp chết cậu!"
Lời Tống Vũ Triết vừa nói khiến cho những người đang có mặt ở đây, ngoại trừ Tần Vô Song, đều vô cùng kinh ngạc!
"Tống Vũ Triết! Anh vừa nói cái gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...