“Tình hình bên đó thế nào?” Trên máy bay, Mike lo lắng hỏi James.
James trực tiếp gọi điện cho Thợ Săn, sau khi hắn nhận được thông tin tất cả đã bị khống chế, Jame liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo, hắn quay sang nói với Mike vẫn đang không yên tâm:
“Anh từng nói cái gì nhỉ, không phải anh đã nói là tiểu nữ vương sẽ không có chuyện gì sao? Dựa vào năng lực của Piterman thì làm sao có thể là đối thủ của tiểu nữ vương?”
“Em vẫn không yên tâm, anh bảo phi công bay nhanh hơn một chút được không?” Bây giờ Mike không thể nào bĩnh tĩnh được, hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
James thở dài, xem ra phải tận mắt nhìn thấy tiểu nữ vương thì Mike của hắn mới yên tâm được.
Mà ở bên này, lúc nhóm người của Thợ Săn nhìn thấy đạn tín hiệu, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, lập tức có có một đội nhanh chóng tới gần nơi đạn tín hiệu được phóng ra.
Là Từ Chính mang người qua, lúc bọn họ nhìn thấy Ngân Lang nằm đó đầy máu, ánh mắt của hắn lập tức biến thành màu đỏ như máu!
Ah!
Từ Chính phát ra một tiếng kêu phẫn nộ từ trong lòng, hắn như phát điên khiến cho những người phía sau hắn không dám tiến lại gần.
Phó Quân Hoàng sau khi biết được tin tức Ngân Lang vốn phải ở bên cạnh An Nhiên đã xảy ra chuyện, hắn không còn tiếp tục đợi được nữa, dứt khoát dựa theo trực giác của mình để tìm kiếm.
Vương Hào không dám hỏi gì thêm mà cứ thế đi theo Phó Quân Hoàng. Liệp Báo và Ngốc Ưng đã hoàn toàn không thể cử động được nữa, bọn họ nằm trên cán cứu thương, nhân viên y tế trực tiếp đưa họ mang lên máy bay.
“Catherine đâu? Không phải nói rằng con gái tôi không sao chứ, bây giờ thì nó đang ở đâu?” Blake túm lấy Phó Quân Hoàng đang muốn rời đi, lớn tiếng hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng như băng của Phó Quân Hoàng rơi trên người ông ta, tay Blake lập tức run lên, vừa rồi ánh mắt của số 2 giống như là muốn giết ông ta. Ánh mắt giống như ác ma từ địa ngục đi lên khiến cho Blake cảm thấy toàn thân run lên.
Thợ Săn hừ lạnh, hoàn toàn không có sức lực mà để ý tới Blake, hiển nhiên để Blake đến hoàn toàn là một quyết định sai lầm.
Blake buông tay nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ từ bỏ việc hỏi tung tích của con gái mình.
Ông ta lại túm lấy Vương Hào hỏi một câu hỏi y như thế.
Vương Hào bình thường thì rất tùy tiện, cẩu thả nhưng lại rất dễ gần, nhưng nói tới chuyện quan trọng Vương Hào tuyệt đối lại là một người lạnh lùng khiến cho người khác khiếp sợ.
Hắn lạnh lùng nhìn Blake, rồi nói: “Catherine là người, thế bọn tôi không phải là người sao?”
Blake sững sờ, lập tức nói: “Các người không phải đều bình an vô sự đấy cả sao, Catherine của tôi, Catherine của tôi bây giờ vẫn còn chưa tìm thấy, tôi….”
“Chúng tôi còn có rất nhiều anh em cũng chưa tìm thấy, vậy chúng tôi phải hỏi ai! Chúng tôi không hề hỏi ai cả, chúng tôi chỉ có thể tự mình đi tìm!” Vương Hào lúc này đang vô cùng tức giận.
Điều hắn muốn làm nhất lúc này là bóp cò khẩu súng trong tay, rồi một nhát bắn chết tên hiệu trưởng đáng chết kia.
Từ sau khi Blake trở thành hiệu trưởng của trường thợ săn. Từ trước đến giờ chưa từng có người nào nói với ông ta như vậy, ông ta vô cùng tức giận nhưng lại phát hiện mình không tìm được lời nào để phản bác.
Đúng, cũng đều là người, những người đó cũng đều là học viên của ông ta, bọn họ cũng mất tích không thấy nữa. Nhưng ông ta làm sao có thể đem những người vốn không có liên quan gì tới mình và con gái của mình cùng đặt lên trên một bàn cân?
“Chẳng lẽ ý của cậu là muốn tôi tự mình đi tìm sao?” Blake không cho phép người khác đối xử với mình như vậy, cho dù ông ta thật sự có sai đi chăng nữa.
Ngồi ở vị trí cao đã lâu nên ông ta quen với việc ra lệnh cho người khác, hơn nữa trước giờ chưa từng có ai phản bác lại ông ta, bị nhiều người chỉ trích như thế... Có thể nói đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm trở lại đây.
Hiện tại Vương Hào không có thời gian để cùng Blake nói những chuyện dư thừa, mắt thấy Phó Quân Hoàng đã sắp đi khỏi tầm mắt, hắn hừ lạnh một tiếng.
“Nếu như ông muốn tìm thì tự mình đi tìm đi.”
Nói xong, Vương Hào không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Phó Quân Hoàng.
Theo sau Vương Hào còn có số 9 và số 40, mà lúc này, tất cả những người trong ngôi nhà gỗ cũng đã bị không chế.
Thợ săn nhìn bộ mặt khó coi của Blake, hừ nhẹ nói: “Blake, ông nên suy nghĩ lại thật kỹ những gì ông đã làm vừa rồi.”.
Nói xong, thợ săn liền đi về phía ngôi nhà gỗ.
Hắn đến đây vì muốn biết Piterman muốn nói cái gì.
“Piterman đâu?” Thợ Săn đi tới cửa ngôi nhà gỗ, hỏi người lính gác đứng ở cửa.
“Chúng tôi… không có, không có nhìn thấy Piterman, hắn không có ở đây.” Người lính gác đáp.
Thợ Săn ngẩn ra: “Không có Piterman?”
Người lính gác kia gật đầu.
Không thể nào!
Hắn nhanh chóng bước vào bên trong ngôi nhà gỗ, bên trong nhà gỗ lại có một lối đi nhỏ, sau đó lúc hắn đi tới phía dưới một chiếc bàn gỗ. Lúc nhìn thấy ván gỗ to đặt bên dưới chiếc bàn biểu cảm đột nhiên trầm xống.
Hắn tại sao lại không nhớ trong căn phòng này lại có một hốc tối như thế?
“Đi dọc theo hướng hồ tìm!” Thợ Săn rống lên.
Cũng chính vào lúc này, máy bay của James cũng từ từ hạ xuống khoảng không phía trên ngôi nhà gỗ. Mike là người đầu tiên nhảy xuống, James bất đắc dĩ cũng nhảy xuống theo.
“Hill, tiểu nữ vương đâu, cô ấy bây giờ thế nào rồi?” Mike là người đầu tiên xông đến phía trước người Thợ Săn, vội vàng hỏi.
Thợ săn nhíu màu: “Cô ấy... Tôi vẫn chưa gặp cô ấy.”
Mike quýnh lên, vung một quyền vào mặt Thợ săn: “Phế vật.”
Thợ Săn không hề né tránh, nhưng những người ở cạnh hắn đều sốt ruột. Đây dù sao cũng là huấn luyện viên của bọn họ, họ làm sao có thể để cho huấn luyện viên của mình bị người khác đánh?
Cũng chính vào lúc bọn họ muốn rat tay, James đột nhiên lên tiếng: “Ai dám bước lên, tôi sẽ đánh cả nhà người đó!”
Người trong trường học thợ săn đều quen biết James, mà khi Blake nhìn thấy Jame cũng phải sững sờ. Hiển nhiên là ông ta không ngờ tới James lại xuất hiện ở đây.
Ông ta vội vàng đi tới, nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Mike hét lớn:
“Thợ Săn, tôi nói cho anh biết nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
Chân mày của người thợ săn nhíu lại, sắc mặt lạnh như băng.
“James, vậy mà anh nói sẽ không có chuyện gì, chuyện gì cũng sẽ không có!” Mike cười lạnh nhìn sắc mặt cũng không được tốt của James, lập tức từ phía tên gác cửa lấy khẩu súng, đi về phía rừng rậm.
James nóng nảy: “Em muốn làm gì vậy!”
“Làm gì? Đương nhiên là đi tìm tiểu nữ vương của tôi rồi.” Mike cười lạnh: “Lần này, tôi nhất định sẽ không cho phép tiểu nữ vương của tôi phải chịu bất kỳ sợ tổn thương nào nữa.”
Nói xong, Mike nhấc chân đi.
James giận đến mức giơ chân, không có cách nào khác chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
-----
Ở bên này...
Piterman vừa lên bờ, hắn âm trầm nhìn nhìn về phía ngôi nhà gỗ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi, tức giận nói:
“Blake!”
“Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Người đàn ông đeo khăn trùm lên tiếng hỏi.
“Làm thế nào? Cậu nói xem chúng ta còn có thể làm gì? Quay về đã, sau đó, chúng ta sẽ tính toán thật kỹ với bọn chúng!”
Người đàn ông đeo khăn trùm đầu đã bỏ khăn trùm đầu ra, lộ ra một khuôn mặt có nét phương Tây.
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho anh, lão đại!”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng đi vào rừng.
Bây giờ trong rừng đều là người của trường học Thợ Săn, nếu bọn họ có chút lơ là thì sẽ xong đời ngay.
Vì thế, bọn họ hết sức cẩn thận chú ý xung quanh.
Giữa đường, Vương Hào và Phó Quân Hoàng dứt khoát tản ra, bắt đầu đi tìm An Nhiên và những người khác. Đối với bọn họ mà nói, những tên buôn bán ma túy trong rừng gần như đã không một chút uy hiếp nào với bọn họ.
Động tác của số 9 luôn rất cẩn trọng, hắn một mình một đội, không đi cùng với bọn họ. Lúc Vương Hào nói tách đội, hắn liền độc lập tách ra đi một mình.
Lúc này đi theo số 2 hoàn toàn là một loại giằn vặt. Hơi thở xung quanh hắn quả thực quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi khiến người khác không thể chịu đựng được.
Hắn bước nhanh về phía trước, hắn nhớ thói quen của số 8 là đánh số dưới mỗi gốc cây. Hắn nhìn thật kỹ, mong muốn nhìn thấy gì đó nhưng hắn phát hiện lần này trên cây không hề có bất kỳ cái gì cả.
Điều này cũng có nghĩa là số 8 cũng chưa từng đi qua con đường này.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức đổi hướng nhanh chóng đi về phía trước.
Tốc độ của số 9 rất nhanh, vừa rồi khi hắn nghe được một âm thanh, có lẽ là tiếng súng nổ có cài thiết bị giảm thanh.
Bước chân của hắn ngày một nhanh hơn, mãi cho tới khi số 9 bắt đầu thực sự chạy.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước.
Hắn nhìn thấy Vương Hào toàn thân đầy máu ngã nhào trong rừng rậm, trên khuôn mặt vẫn còn mang theo biểu cảm ngạc nhiên, máu ở vết thương trên ngực hắn cũng vẫn đang không ngừng tuôn ra.
Số 9 không biết đã có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn xung quanh bốn phía, sau khi đã xác định xung quanh an toàn, hắn mới hạ súng xuống, chân tay luống cuống băng bó cho Vương Hào.
“Anh làm sao thế?” Giọng nói của số 9 rất bình tĩnh, chỉ là nghe ra vẫn có chút gì đó khác lạ.
Ngay lúc số 9 vừa đỡ hắn dậy thì Vương Hào túm tay hắn thật chặt, biểu cảm rất thống khổ, trong mắt là sự bi thương và không thể tin.
“Sao vậy? Có phải anh muốn nói điều gì không? Đừng vội, từ từ thôi, anh sẽ không sao đâu.”
Vương Hào nắm thật chặt tay của số 9, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ngay đến cả gương mặt vốn đang tái xanh kia cũng chuyển thành màu đỏ.
Tim của số 9 bỗng nhiên co thắt lại, hắn hình như đoán ra được điều gì: “Người ra tay với anh là người tôi quen?”
Vương Hào gật đầu, hắn muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra mình không thể phát ra một âm thanh nào, trước mắt hắn tối sầm, sau đó, rơi vào hôn mê.
Số 9 cảm thấy toàn thân lạnh băng.
Người làm Vương Hào bị thương lại là người mà hắn quen biết. Hắn biết năng lực của Vương Hào, có thể dễ dàng làm hắn bị thương như vậy không nhiều, vậy thì chỉ có thể là người mà hắn quen biết và có thể tin tưởng.
Là bọn người trong trường học Thợ Săn!
Trong số bọn họ quả nhiên là có nội gián!
Số 9 phóng ra một viên đạn tín hiệu, hắn để Vương Hào ở một bên, sau khi che giấu cẩn thận liền nhanh chóng đi vào trong rừng rậm. Việc bây giờ hắn cần làm là đi tìm ra được người kia.
-----
An Nhiên cảm thấy chân không còn giống như là của mình nữa rồi. Bây giờ cô rất mệt, chân tay lạnh buốt nhưng trong đầu cô lại là hình ảnh Ngân Lang ngã trong vũng máu, cô làm sao có thể buông tha cho những người kia.
Cô không tìm thấy được tung tích của Piterman, nhưng cô biết chỉ cần đi dọc theo bờ hồ thì có thể tìm được hắn.
Mãi cho tới khi An Nhiên lên bờ thì nhìn thấy một khẩu súng vứt ở đó, ánh mắt của An Nhiên đột nhiên lạnh băng.
Rất tốt, cuối cùng đã tìm được súng, vậy thì sẽ nhanh chóng tìm thấy người thôi.
Phó Quân Hoàng đi lại ngược xuôi trong rừng. Anh đi khắp nơi để tìm kiếm bảo bối của mình. Hắn dựa vào năng lực vốn có của mình để đi tìm An Nhiên.
Nhưng cũng vào lúc này, chiếc bút đặt ở trong túi áo của hắn đột nhiên vang lên.
Mà âm thanh khiến cho mọi động tác của Phó Quân Hoàng đột nhiên khựng lại.
Cây bút này nhìn qua trông chỉ giống như một cây bút bình thường, nhưng trên thực tế lại là thiết bị truyền thông giúp Phó Quân Hoàng liên lạc với bên phía Hoa Hạ.
Phó Quân Hoàng ẩn dưới một gốc cây, quan sát tình hình xung quanh, sau khi đã xác định an toàn rồi mới nói:
“Nói.”
“Thành công rồi, thí nghiệm của chúng ta thành công rồi!” Vừa được nối máy thì đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói vô cùng phấn khích của một người. “Phó Quân Hoàng, tôi đã nói rồi mà. Tôi sẽ thành công, bây giờ chỉ cần anh đưa thứ đó cho tôi, thì tôi có thể chế tạo cho anh thứ mà anh muốn.”
Biểu cảm của Phó Quân Hoàng đột nhiên sững sờ, hắn hoàn toàn không ngờ tới rằng, động tác của người đó lại có thể nhanh đến thế.
“Anh nói cái gì?” Phó Quân Hoàng giống như nghe chưa rõ liền hỏi lại.
“Tôi nói, tôi đã thành công rồi, ngay đến cả bước thử nghiệm cuối cùng cũng thành công rồi. Tôi đã nói rồi, trên thế giới này không có thứ gì là tôi không thể nghiên cứu ra được. Tôi mới là thiên tài thật sự trên thế giới!” Giọng nói của người trong thiết bị thông tin kia rất phấn khích, thậm chí hắn còn cười một cách điên dại.
Bàn tay nắm lấy cây bút sắt của Phó Quân Hoàng bỗng siết chặt, con ngươi đen lánh bỗng trở nên lạnh lẽo: “Yên tâm, đến lúc ấy tôi sẽ đem thứ đó mang về cho anh.”
“Được, được, tôi đợi anh.” Người kia dường như nghĩ tới gì đó, hắn đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh tuyệt đối không được giết chết cái đồ đựng kia, nếu không thì lỡ như bước cuối cùng mà thất bại thì tôi không có đồ để chứa.”
Ánh mắt của Phó Quân Hoàng càng lạnh hơn: “Yên tâm đi.”
Nói xong, Phó Quân Hoàng trực tiếp đem tắt thiết bị thông tin đi.
Lúc này, ánh mắt của anh nhìn về phía rừng rậm đã hoàn toàn thay đổi.
Phó Quân Hoàng nhìn súng của mình, khóe môi nhếch lên thành một độ cong quỷ dị, lập tức nhanh chóng bước về hướng mà anh cảm giác được.
Bóng của Phó Quân Hoàng xuyên trong rừng rất nhanh, giống như những chạc cây chằng chịt khó gỡ không hề tồn tại, tốc độ cực nhanh.
Hắn cảm giác được bản thân đang tiếp cận với cái gì đó, ngay lập tức là đến rồi.
“Không ngờ rằng, một mình ngươi lại có thể đuổi được tới đây.” Piterman nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, cười haha.
An Nhiên liếc nhìn Piterman, môi nhếch lên một đường cong sắc lạnh, “Một mình tôi là đủ.”
An Nhiên nhìn vách núi cách hai người Piterman không xa, dưới vách núi là biển, thật không ngờ bọn họ lại có thể chạy tới được đây.
Cô nhớ rằng nơi đây là nơi bọn người Tiên thiếu đã tới. Địa thế nơi đây không những hiểm trở mà còn rất dễ có thể rơi xuống vách núi, rất nguy hiểm.
“Khoác lác.” Piterman cười lạnh: “Nếu bây giờ cô tự giác nhường đường thì cô sẽ còn một con đường sống, còn nếu như cô vẫn cứ ngoan cố muốn tự mình tìm lấy đường chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cô.”
An Nhiên cười cười, chậc chậc nói: “Xem ông nói kìa, làm sao mà tôi lại tự mình tìm đường chết được? tôi rõ ràng là tới đây để tiễn ông đi Tây Thiên mà.”
“Buồn cười, Piterman tôi sẽ chết dưới tay một con nhóc ranh như cô sao? Quả thật là khoác lác!” Bên cạnh Piterman có năm người, tính cả hắn là sáu nhưng An Nhiên lại chỉ có một mình.
Mặc kệ bản thân có lợi hại đến thế nào, thì cô cũng chỉ có một con đường chết!
“Vậy sao?” An Nhiên nghịch khẩu súng trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn về từng người một, chỉ cần bọn họ có một chút xíu động tĩnh nào, cô sẽ liền lựa chọn động thủ.
Piterman hiện giờ không dám nổ súng ở đây, hắn sợ sẽ dụ bọn người Blake tới.
Bây giờ bất kể là trên trời hay dưới đất thì đều có người đang truy lùng hắn.
An Nhiên dường như biết bọn họ đang sợ hãi điều gì, cô cười, lập tức nói với Piterman: “Lập tức giao người vừa nổ súng dưới nước cho tôi, tôi sẽ thả anh. Đến lúc ấy tôi sẽ nói với họ anh bị rơi xuống vực chết rồi.”
Đến bây giờ An Nhiên vẫn chưa biết người ra tay với Ngân Lang là ai, tuy nhiên xung quanh không hề có dấu vết để lại, cũng không thấy bóng dáng Catherine đâu. An Nhiên hiển nhiên biết rất rõ rốt cuộc ai là người ra tay với Ngân Lang, mà điều bây giờ cô muốn làm là trước tiên xử lý người ra tay với số 14 trước.
Piterman làm cái gì, hắn có phải là người tội ác tày trời hay không? Hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với cô, cô chỉ cần tìm người đã làm hại người của cô mà thôi.
Piterman nhìn một lượt những người bên cạnh hắn, lại tiếp tục nói với An Nhiên: “Cô cảm thấy, cô có thể ra tay với tôi?”
“Chúng ta thử xem?” Vừa dứt lời, cô bất ngờ giơ súng bắn một phát, viên đạn gần như sượt qua tai hắn, trúng ngay mi tâm tên đàn em đứng phía sau lưng hắn, máu bắn ra.
Sau khi An Nhiên nổ súng, cô dứt khoát nấp vào sau một thân cây to gần cô nhất, tiếp tục cao giọng nói:
“Muốn kéo dài thời gian sao? Không sao, tôi có thời gian, tiếng súng này bọn họ chắc là đều nghe thấy rồi, ông nói xem bọn họ chậm nhất cần bao lâu nữa sẽ tới được đây.”
Sắc mặt của Pitermand lộ vẻ khiếp sợ, hắn lập tức đưa tay ngăn lại một thủ hạ đang có ý định nổ súng.
“Tô cho cô séc hoặc là tôi có thể đưa cho cô tiền, hơn nữa có thể đưa cho cô rất nhiều tiền.” Trong nhận thức của Piterman thì trên thế giới này không có ai là không thích tiền. Tiền có thể khiến cho tất cả mọi người trên thế giới đều lộ ra bản chất ghê tởm nhất của mình.
“Vậy thì, tôi sẽ cho ông rất nhiều tiền và ông sẽ giết những người ở bên cạnh anh, thế nào?” An Nhiên ép sát người vào gốc cây, nói một cách mỉa mai.
Piterman tức giận, bây giờ hắn cảm nhận được rất rõ, người đàn bà này đang kéo dài thời gian.
“Giết cô ta!” Piterman vừa dứt lời thì vài viên lập tức bay đến.
Người của Piterman còn chưa kịp phản ứng lại, thì trên trán họ lần lượt là những lỗ đạn, cứ thế ngã nhào xuống.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Piterman vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
An Nhiên nhíu mày, không nghĩ rằng lão soái ca nhanh như vậy đã tới rồi.
An Nhiên cứ thế từ phía sau gốc cây đi ra, cô sải bước đi tới trước Piterman sắc mặt đang vô cùng hoảng sợ kia, Piterman không ngừng lui về phía sau.
“Tôi… Tôi có thể cho cô tất cả những gì của tôi, nhưng cô không được giết tôi. Nếu cô giết tôi, thì cô sẽ không có gì hết!” Hắn không thể chết, chỉ cần hắn không chết, thì tất cả mọi thứ hắn đều có thể làm lại từ đầu.
Nhưng nếu như hắn chết thì hắn sẽ không còn gì cả.
An Nhiên nhếch khóe miệng, cũng chính vào lúc cô định nói gì, một âm thanh xuyên không lại vang lên, An Nhiên đột nhiên giật mình, theo hướng của Piterman hơi nghiêng mà tránh nhưng Piterman vẫn là đã bị thương, đạn đã trúng vào bả vai hắn.
An Nhiên chíu mày, sau đó quay người lại, đã nhìn thấy Phó Quân Hoàng đứng ở đó.
“Lão soái ca, lời của em còn chưa nói hết.” Ý là không muốn hắn nổ súng.
Ánh mắt Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên chăm chú, trong đó còn có sự thương tiếc.
An Nhiên lại không hề để ý tới ánh mắt của Phó Quần Hoàng có sự thay đổi, cô một lần nữa quay đầu lại, nhìn Piterman nói: “Nói cho tôi biết, tất cả những điều này là ai sai ông làm?”
An Nhiên luôn cho rằng sự việc này không hề đơn giản, phía sau lưng hắn nhất định còn có một người khác.
Piterman không ngờ rằng An Nhiên sẽ hỏi câu hỏi này, nhưng hắn vẫn trả lời: “Tôi không biết, chỉ là có một người sẽ định kỳ gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi phải làm theo những gì trên đó.”
“Sau khi phát hiện những chỉ thị phải làm ở trên đó sẽ có rất nhiều lợi ích, nên ông đã tiếp tục làm, có đúng không?”
Piterman gật đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh, vết thương trên vai hắn quả không phải là đau bình thường.
“Không biết người đó là ai?” An Nhiên nghi ngờ.
Piterman lắc đầu: “Tôi không biết, mỗi lần hắn gửi tin nhắn cho tôi là là một số điện thoại khác, hơn nữa tôi cũng không biết người đó là nam hay nữ.”
An Nhiên gật đầu, nhìn biểu cảm của Piterman, hiển nhiên là hắn không hề nói dối.
Phó Quân Hoàng cau mày lại, nhìn An Nhiên vẫn chưa có tiến lại gần mình, anh trực tiếp đi tới bên cạnh An Nhiên, đưa tay ôm lấy eo của cô.
Lông mày của An Nhiên hơi nhíu lại, nhưng cô cũng không hề đẩy ra, đang lúc muốn tiếp tục hỏi Piterman thì bỗng nhiên An Nhiên nhảy ra khỏi ngực của anh, nhìn Phó Quân Hoàng bằng ánh mắt khó tin.
“Lão soái ca, anh lại muốn giết em!”
Hắn vừa rồi lại muốn giết chết cô!
An Nhiên có thể cảm nhận được, lúc tay anh đặt trên eo cô, cô rõ ràng cảm nhận được lực trên tay anh nguy hiểm đến mức nào.
“Thật là tiếc, lại để bị phát hiện rồi.” Phó Quân Hoàng nhíu mày, lắc đầu, trong giọng nói mang theo một tia không vui: “Đã phát hiện rồi vậy thì giết thôi.”
“Lão soái ca?” An Nhiên không xác định gọi Phó Quân Hoàng.
Nhưng Phó Quân Hoàng lại nhếch miệng với An Nhiên, lấy ra một khẩu súng kèm thiết bị giảm thanh, ngắm chuẩn vào giữa mi tâm của An Nhiên, cứ thế bóp cò.
Bằng...
Cơ thể của An Nhiên ngã gục xuống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...