Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Tim của Vạn Lỗi đột nhiên đập liên hồi.

Tay của anh không tự chủ được ấn vào chỗ lên đạn của khẩu súng, tình huống khác thường đột nhiên xảy ra trong thời khắc chuẩn bị.

Phó Quân Hoàng lúc này đang ở phía dưới cây cầu gỗ nín thở, lắng nghe các động tĩnh ở phía trên, nếu như có bất kỳ biến động gì thì anh sẽ trực tiếp ra tay, anh không thể để cho bảo bối của anh xảy ra việc ngoài ý muốn. 

Sắc mặt của An Nhiên không hề thay đổi, giống như không hề để ý đến người đang nhìn cô vậy, tiếp tục duỗi chân đạp về số 13 đang ở phía dưới bảo vệ đầu của mình, nói một cách thô lỗ:

"Muốn chạy sao? Để tao xem bây giờ mày có thể chạy đi đâu."

Số 13 cuộn mình càng ngày càng chặt, hắn cố gắng để bản thân bị thương ít nhất, vì để diễn cho giống thật, lực đá của chân An Nhiên không hề nhẹ. Cô dùng sức đá vào trên người của hắn. 

Tim của An Nhiên đang đập thình thịch, cô đang đợi, đợi đám người phía sau mở miệng, đợi phản ứng của bọn họ.

Nhưng bọn họ chỉ đứng im ở phía sau An Nhiên, không nói lời nào cả.

Tâm trạng của An Nhiên trùng xuống, trong chốc lát đã trực tiếp quay đầu lại: “Bọn mày muốn đánh nó cùng với tao sao? Tao nói cho bọn mày biết, hôm nay không được, nó là của tao, hôm nay tao nhất định phải đánh chết nó!” 

An Nhiên nói một cách thô lỗ, vẻ mặt giấu phía dưới chiếc nón trông cực kỳ dữ tợn.

Người nãy giờ cứ nhìn An Nhiên đột nhiên cười to: “Thật không ngờ, Henry bé nhỏ của chúng ta cũng có lúc tức giận giống như vậy, yên tâm đi, bọn tao sẽ không giành với mày đâu.”

Nghe được câu trả lời của người kia, An Nhiên hừ lạnh một tiếng, lại bắt đầu đánh số 13. 

Chỉ có điều ngay lúc An Nhiên quay người lại, ánh mắt của tên kia vẫn nhìn cô như cũ, không hề dời tầm mắt đi, An Nhiên tưởng rằng mình đã để lộ ra thứ gì đó. Ngay lúc cô đang tính toán nếu cô lấy đầu của hắn thì cần bao nhiêu thời và khả năng bị thương là bao nhiêu thì hắn ta đột nhiên lên tiếng:

"Henry, không ngờ thân hình của mày lại mê người như vậy, trước kia không chú ý đến, bây giờ nhìn từ phía sau, trông mày rất giống đám đàn bà kia, lúc nhìn đều cảm thấy rất tuyệt.”

"Cút!" An Nhiên không hề quay đầu lại mà trực tiếp quát lên một cách giận dữ. 

Tên kia lớn tiếng cười: “Ha ha ha, hơn nữa trên người của mày còn có một loại mùi thơm còn dễ ngửi hơn so với mùi trên người của đám nữ nhân kia.”

Mấy tên xung quanh cười phá lên, sau đó xoay người rời khỏi, nhưng trước khi đi, có một tên quay lại nói: “Nếu như mày cảm thấy cô đơn thì có thể đến tìm anh đây.”

Nghe thấy tiếng bước chân của bọn người kia dần rời xa, An Nhiên thở phào nhẹ nhõm. 

Cách đó không xa, Vạn Lỗi nhìn thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện lòng bàn tay của bản thân đã đầy mồ hôi.

Hắn không thể không cảm thấy bội phục người con gái này thêm một lần nữa. Hắn không biết nếu như bản thân phải đối mặt với tình huống vừa rồi, thì hắn có đủ bình tĩnh để xử lý được như cô hay không.

Những người trong thủy lao thấy cảnh tượng như vậy cũng đổ mồ hôi lạnh. 

An Nhiên bước nhanh đến bên cạnh của Vương Hào rồi ngồi xổm xuống, tay nắm lấy cái cằm của hắn: “Mày đã phục chưa hả, thằng oắt kia?”

Sau đó, cô tiếp tục hỏi: “Sao hả, vẫn còn chịu đựng được à?”

“Nói cho mày biết, ông nội mày không sao hết! Với thân thủ của mày mà muốn tao phục hả?  Trừ phi tao chết!” Ánh mắt của số 13 lóe sáng, giận dữ hét lên. 

An Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt giận dữ, giọng nói phẫn nộ, cô rút khẩu súng đang đeo bên hông ra, nhắm vào số 13 và nói:

“Trừ phi là chết đúng không! Được, vậy tao sẽ giúp mày được toại nguyện!”

Một tiếng súng vang lên nhưng lại bị số 13 né được, trong mắt của người khác thì lúc này “Henry” đã thật sự nổi giận, cô chĩa súng vào số 13, bắn mấy phát liền, cho đến khi cả người hắn ngã vào trong hồ. 


"Henry, mày đang làm cái gì thế!" Có một người chạy ra từ căn nhà gỗ, lớn tiếng nói.

Sắc mặt của An Nhiên không thay đổi, một người đứng cách cô không xa thay cô trả lời: “Cái tên học viên của trường thợ săn đúng là tự tìm cái chết, không có gì đâu.”

“Không được giết người, chết hết thì chúng ta lấy cái gì để trao đổi với bọn họ.” 

“Biết rồi.” An Nhiên dùng giọng nói lười biếng của Henry để trả lời.

Người kia lại quay về căn phòng gỗ nhỏ, An Nhiên trực tiếp đứng ở vị trí mà trước đó Henry đã đứng, quan sát dò xét, thật sự không thể nhìn ra bất cứ vấn đề nào từ động tác của cô.

Chỉ là không ngờ cả số 9 và số 40 đều bị bắt, như vậy có phải bây giờ bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm? 

Cô đi đi lại lại trên chiếc cầu gỗ, Phó Quân Hoàng cẩn thận lắng nghe, mãi cho đến lúc anh nghe thấy An Nhiên truyền tin cho anh, anh mới trực tiếp nhảy vào trong nước, bơi về hướng của căn phòng gỗ nhỏ.

Ở dưới nước, Vương Hào và Từ Chính không ngừng kiểm tra thủy lao, mãi cho đến lúc phát hiện bên trên một cọc gỗ có vết nứt rất rõ ràng, bọn họ mới cẩn thận bơi đến cầu gỗ ở phía dưới, bọn họ hít sâu một hơi, sau đó lại chầm chậm thở ra, may mà khả năng bơi của hai người bọn họ đều không tệ, nếu không thì hai người bọn họ có lẽ đều toi đời rồi.

Ánh mắt của mọi người trong thủy lao đều hướng về bọn họ, Từ Chính ra hiệu “chờ”, sau đó hắn cùng với Vương Hào hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống nước, bắt đầu công việc. 

Vạn Lỗi lúc này đang tiến gần về phía của An Nhiên, mãi cho đến lúc hắn đi đến bên cạnh của An Nhiên,  bề ngoài là nói những lời vu vơ nhưng hai người đều ngầm hiểu rõ đối phương đang nói gì.

Nhưng ngay khi hai người bọn họ bước đến cạnh nhau, một tiếng súng vang lên, khiến cho bọn họ cảm thấy rất là kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều sẵn sàng đón quân địch, vài tiếng hét liên tiếp vang lên: “Lão đại, chúng ta bắt được hai tên của trường Thợ Săn đang lặn để bơi qua đây.” 

Tâm trạng của An Nhiên và Vạn Lỗi cùng một lúc đều thay đổi.

An Nhiên nhìn sang phía bên kia nhưng khoảng cách quá xa, cô nhìn không rõ, cô và Vạn Lỗi nhanh chóng đi về hướng của căn phòng gỗ nhỏ. Mượn danh nghĩa đến để bảo vệ lão đại làm lý do.

Lúc hai người đến gần thì mới phát hiện hai người kia đúng là Ngân Lang và số 14, chân trước của Ngân Lang bị trúng đạn, vẫn còn đang chảy máu, trên người của số 14 tựa hồ như cũng bị thương, sắc mặt không có gì là tốt. 

An Nhiên không hề nghĩ Ngân Lang và số 14 lại có thể bị bắt nhanh như vậy.

Ngân Lang là chiến sĩ tốt nhất dưới trướng của cô, anh thậm chí còn tốt hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo và Lam Nhược Khê, Ngân Lang làm việc trước giờ đều rất cẩn thận, tại sao bọn họ lại kinh động đến đám người này được chứ?

An Nhiên nghĩ mãi vẫn không hiểu nhưng từ biểu cảm của Ngân lang, An Nhiên có thể nhìn ra bây giờ hắn đang rất ảo não hoặc có thể nói là đang rất phẫn nộ. 

Hắn đang nổi giận vì cái gì? An Nhiên nghĩ không ra.

“Bọn mày thật đúng là to gan, mau nói cho tao biết hành động lần này có tất cả bao nhiêu người.” Người đàn ông duy nhất không đội thứ gì trên đầu, cũng không quệt màu lên mặt, lười biếng nói. Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, trong tay còn cầm một chùm nho.

Ngân Lang và số 14 đều bị đè xuống đất, có điều Ngân Lang nhìn còn thảm hơn so với số 14. 

Ngân Lang cười lạnh, trực tiếp phun một ngụm nước bọt vào người kia, hắn lập tức bị ăn một đấm.

Số 14 không nói tiếng nào, chỉ nhìn người kia, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Đột nhiên, hắn giống như nhớ ra một cái gì đó: "Ngươi là Piterman!" 

Piterman không ngờ lại có người nhận ra mình, hắn nhíu mày: “A, thằng nhóc này, tao nổi danh như vậy à? Sao nào? Có muốn đổi việc không, đến chỗ của tao làm? Chỗ của tao có không ít người là bạn cùng trường với mày trước đây đó.”

Piterman?


An Nhiên nhíu mày. 

Sao cô chưa từng nghe nói qua cái tên này, hay là người này là người mới nổi trong mười bốn năm qua.

Số 14 mỉm cười: “Muốn tôi gia nhập vào hang ổ dơ bẩn của các người? Nằm mơ đi!”

Sắc mặt của Piterman trong chốc lát liền trở lên khó coi nhưng An Nhiên có thể nhìn ra, hình như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó. 

Piterman đứng dậy, sau đó đi đến trước mặt số 14, ngồi xổm xuống: “Dơ bẩn? Mày nghĩ tay của mày sạch sẽ sao?”

"Tôi..."

“Có mạng người đúng không? À, chắc chắn mày sẽ nói cái gì mà… Đang trừ hại cho dân. Nhưng trong số những người mà mày giết, có bao nhiêu người bất đắc dĩ mới sống phải như vậy? Nếu bọn họ có thể sống thì cần gì phải đi con đường coi thường mạng sống này?” Piterman chầm chậm nói, sắc mặt của hắn vô cùng bình thường, không hề có chút gì khác thường. 

Nhưng những người đứng xung quanh hắn đều vô thức lui về sau một bước. Lúc này hắn… Rất nguy hiểm.

Những người hiểu rõ Piterman đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, bọn họ đã nghe nói không ít chuyện về Piterman, hắn nếu như điên lên thì ngay cả người của mình cũng giết.

“Bọn họ cũng là người có gia đình, có con cái. Bọn họ cũng là vì người nhà của mình nên mới phải bán mạng như thế, bọn họ với bọn mày thì có gì khác nhau? Mày dựa vào cái gì mà nói bọn mày là chính nghĩa? Bàn tay của những sứ giả chính nghĩa như bọn mày đã dính không biết bao mạng người vô tội?” Sắc mặt của Piterman dần trở lên dữ tợn: “Mày thử nói xem, mày làm đúng à? Mày là sứ giả của chính nghĩa sao?” 

Số 14 bị sự điên cuồng trong mắt của Piterman dọa cho sợ, hắn đã gặp qua không ít người liều mạng, lúc bọn họ đi đến bước đường cùng, bọn họ đều đánh cược một lần. Thế nhưng sự điên cuồng trong mắt của những người đó đều không thể so sánh với Piterman, cả người của hắn cứ giống như bị thiêu đốt vậy.

“Trên thế giới này không có ai là đáng chết cả.” Âm giọng của Piterman đột nhiên trầm xuống, hắn tiếp tục nói: “Nếu như ông trời đã tạo ra bọn tao, nếu bọn tao đã tồn tại trên thế giới này, vậy thì bọn tao sẽ có quyền tiếp tục sống sót. Không ai có thể tước đoạt quyền sống của bọn tao! Nhưng, nhưng lũ chúng mày…"

Số 14 đột nhiên cảm thấy kinh ngạc. 

“Bọn mày đều đáng chết, bởi vì bọn mày mà không ít anh em của tao đã chết. Biết bao nhiêu hàng của tao đã bị hủy trong tay bọn mày!”

“Một chút hàng kia của các người đã hại biết bao nhiêu người đi vào đường cùng?” Số 14 tiếp tục nói.

“Đều do bọn họ tự chuốc lấy!”Nếu như tự bọn họ biết suy nghĩ thì sẽ không động đến những thứ đó, bọn họ sẽ gặp chuyện sao? Đó chính là mạng của bọn họ, ông trời đã sắp đặt cả rồi, không ai có thể nhúng tay vào được.” 

An Nhiên nghe xong một đoạn thao thao bất tuyệt kia thì có chút nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người đàn ông trung niên cao to kia, khóe môi không kìm chế được có chút co lại.

“Nếu như ông trời đã tạo ra các người, lại tạo ra bọn tôi thì chính là để chúng ta đối lập nhau mà tồn tại, không phải ngươi chết thì là ta chết!” Số 14 oán hận nói: “Muốn chúng tôi ngừng tay trừ phi tên trùm ma túy như ông biến mất trên thế giới này!”

“Đối lập mà tồn tại sao?” Piterman sờ lên chòm râu quai nón của mình, cười cười: “Nếu như chúng ta đã ở thế đối lập, vậy thì ta sẽ giết hết bọn mày, tất cả đều giết, như vậy thì tao sẽ không còn kẻ địch nữa, không có kẻ địch thù tao sẽ có thể tồn tại mãi mãi trên thế giới này. Ha ha, đúng, tất cả đều giết, không cần con tin nữa!” 

Piterman cười phá lên, nhưng quyết định điên cuồng kia của hắn lại khiến cho người đang trùm đầu bằng chiếc khăn màu đen ở bên cạnh lo lắng, nếu như trên tay của bọn họ không đám con tin này, thì lát nữa khi Blake mang người đến, bọn họ lấy cái gì mà ra điều kiện với chúng? Những người trong trường thợ săn đều là những nhân vật hung ác.

Nếu như nói đến thủ đoạn cay độc thì những người kia thật sự còn đáng sợ hơn bọn họ rất nhiều.

Trong lòng của An Nhiên cảm thấy hốt hoảng, Ngốc Ưng vẫn còn đang bị treo ngược ở trên kệ, lòng của An Nhiên giống như bị kìm nén, khẩu súng ở trong tay càng được nắm chặt hơn, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa. 

Ngốc Ưng bị treo ngược trên giá gỗ đã không còn ý thức nữa, hắn cảm thấy rất chóng mặt, trên người có rất nhiều vết thương do roi gây ra, đương nhiên trong bụng của hắn đã đầy nước rồi.

-----

Thợ Săn gật đầu, trên mặt là vẻ nghiêm túc mà trước giờ chưa từng có: “Những người cần phái thì phái hết đi, yên tâm.” Mặc dù không thể đảm bảo không có chút sơ hở nào nhưng ít nhất có thể đảm bảo cho sự an toàn của Blake. 


Thợ Săn mặc dù không thích Blake nhưng ông ta là hiệu trưởng của trường Thợ Săn, họ nhất định phải bảo vệ an toàn tính mạng của ông ta.

"Nếu như tôi..."

"Yên tâm đi, không có việc gì đâu." Lời của Blake còn chưa nói hết thì đã trực tiếp bị Thợ Săn cắt đứt: "Phải tin tưởng vào những học viên kia, bọn họ trước khi vào trường Thợ Săn đều là những dũng sĩ, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đâu.” 

Blake làm sao có thể không lo lắng, trong cuộc đời chủ nhiệm của ông ta thì đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện lớn như vậy. Lúc trước, mặc dù cũng có xảy ra một số chuyện nhưng cuối cùng đều bị loại trừ do đã có báo động từ trước. Chỉ có lần này, những người kia đều không có bất kỳ một dấu hiệu nào đã đột nhập vào nơi huấn luyện của bọn họ.

Lần này bọn người kia đến cũng thật là trùng hợp, giống như đã biết hết kế hoạch của bọn họ vậy.

Bọn họ không thể không nghi ngờ lần này trong số bọn họ có nội gián, có người đang cung cấp các tin tức liên quan đến bọn họ, nếu không Piterman làm sao có thể biết rõ kế hoạch hành động của bọn họ như vậy. 

“Cái tên Hill chết tiệt này rốt cuộc là đang làm cái gì!” Mike nổi giận đùng đùng, ném tin tức vừa mới nhận được xuống đất, ngồi bật dậy khỏi ghế sofa.

James vừa mới từ trong nhà vệ sinh đi ra nên vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, hắn đi đến bên cạnh Mike, một tay ôm lấy người đang nổi trận lôi đình kia, kéo vào trong lòng mình, chầm chậm nói:

“Tiểu Mộc Đầu của chúng ta sao lại trêu chọc đến bảo bối của anh rồi?” 

Bây giờ cả người của Mike đều đang muốn nổ tung, hoàn toàn không có tâm trạng để nói chuyện với James hắn trực tiếp đem đồ trong tay đưa cho hắn ta.

“Anh tự mình nhìn đi.”

James nghi ngờ nhìn mảnh giấy mà Mike nhét vào trong tay mình, lúc nhìn thấy nội dung ở trên mảnh giấy, vẻ mặt nghi ngờ của hắn trong phút chốc đã thay đổi. 

"Đã xảy ra chuyện gì?"

“Đã xảy ra chuyện gì? Em cũng đang muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Mike nổi giận: “Lúc đó em đã nói tìm cách đưa tiểu nữ vương đi, các người không nghe, bây giờ thì hay rồi! Vào trúng ổ rồi!”

"Yên tâm đi, không có việc gì đâu." 

“Sẽ không có việc gì đâu? Tần Lam của năm đó còn lợi hại hơn rất nhiều, ai có thể nghĩ đến việc cô ấy cuối cùng lại chết? Đúng thế, tiểu nữ vương bây giờ còn lợi hại hơn trước đây, thế nhưng các người có nghĩ đến sự cố phát sinh ngoài ý muốn hay không? Em nói cho anh biết, James, nếu như lần này tiểu Nữ Vương xảy ra chuyện gì, anh không xong với em đâu!”

James lo lắng: “Anh không xong với em? Cũng không phải là anh bắt cóc tiểu Nữ Vương, cũng không phải anh kêu bọn Piterman làm, em ở đây nổi nóng với anh cái gì chứ.”

“Nổi nóng? Em như vầy là đang nổi nóng với anh sao? James, em nói cho anh biết, anh tốt nhất là đem tiểu Nữ Vương an toàn trở về đây, nếu không…” 

“Không có nếu không! Em phải tin tưởng năng lực của tiểu nữ vương. Hơn nữa em đừng quên, bên cạnh của tiểu Nữ Vương còn có sự tồn tại của Phó Quân Hoàng.” James vội nói.

Đúng rồi, hắn xém tí thì quên mất sự tồn tại của Phó Quân Hoàng, anh ta thật sự là một nhân vật rất lợi hại, bọn họ đã điều tra được không ít chuyện có liên quan đến Phó Quân Hoàng. Hầu hết những chuyện liên quan đến anh ta, chỉ cần điều tra một chút là có thể tra ra, có một số ít là bọn họ phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể tra được. Số còn lại thì… Bọn họ không có cách nào tra ra được.

Đương nhiên, năng lực của Phó Quân Hoàng rất mạnh. 

“Không được, em vẫn không yên tâm, anh đi nói với Piterman, hắn giết Blake cũng không sao nhưng không thể động đến tiểu Nữ Vương.” Mike vẫn không yên tâm.

James muốn khóc không được muốn cười cũng không xong: “Bảo bối của anh, sao em…”

"Đừng nói với em là anh không quen biết Piterman." Mike nhìn hắn. 

James lập tức á khẩu không trả lời được.

Hắn có quen biết Piterman, người cùng nghề, sao lại không quen. Nhưng Piterman và hắn không quen thân với nhau, sao thể nghe lời của hắn được, đúng không?

“Em biết giữa anh và Piterman có quan hệ hợp tác.” Mike không đợi James nói chuyện đã trực tiếp nói: “James, em không cần biết mối quan hệ hợp tác giữa các người là gì, có vấn đề gì nhưng em không cho phép tiểu Nữ Vương xảy ra bất cứ chuyện gì.” 

“Anh nói rồi, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì hết, rốt cuộc là em muốn anh phải nói thêm bao nhiêu lần."

“Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì?” Mike hỏi.

James bây giờ thật sự chỉ muốn “xử lý” hắn ngay tại chỗ, nhưng hắn biết rõ, nếu như hắn thật sự làm như thế thì Mike bé nhỏ chắc chắn sẽ trở mặt với hắn. 

Đáy lòng của hắn không ngừng nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, tỉnh táo, bây giờ, Mike đang nổi nóng, hắn phải từ từ trấn an em ấy.


“Cô ấy là tiểu nữ vương, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Được rồi, được rồi, bây giờ anh sẽ đi gọi điện thoại cho Piterman được chưa? Nhưng nếu như tên kia không nghe lời anh thì anh cũng không có cách nào khác?”

“Em không cần biết anh có cách nào hay không, tiểu nữ vương không thể xảy ra chuyện.” Mạng của hắn năm đó là do tiểu nữ vương cứu, hắn không thể để cho tiểu nữ vương xảy ra chuyện ở ngay trước mắt hắn. 

James thật sự sợ Mike rồi, hắn không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện cho Piterman.

Nhưng phía bên kia không có người bắt máy, hiển nhiên là không mang điện thoại bên người.

James  gọi liền mấy cuộc điện thoại nhưng kết quả vẫn giống như nhau. 

Sắc mặt của Mike càng ngày càng tệ, thậm chí hắn còn vùng ra khỏi vòng ôm của James, đứng bật dậy.

“Ông trời ơi, bảo bối của anh, em lại muốn làm cái gì.” Nhìn Mike đang đi ra ngoài, thiếu chút nữa James đã bùng nổ.

“Nếu như anh đã không có cách thì tôi sẽ trực tiếp đưa người của tôi đi tìm.” 

“Người của em? Người của em là ai?” James nhảy dựng lên: “Em không thể ngoan ngoãn một chút sao! Anh đã bảo đảm với em rồi, rốt cuộc em còn muốn cái gì nữa!”

“Năm đó, lúc tiểu Nữ Vương xảy ra chuyện, anh cũng đảm bảo với tôi, kết quả thế nào? James, tôi hỏi anh kết quả cuối cùng là gì, hử?” Mike trực tiếp ném áo khoác đang cầm trong tay xuống đất, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

James hơi ngẩn ra, rõ ràng hắn cũng nhớ tới sự việc năm đó. 

Lúc đó, tiểu Nữ Vương mất tích đã ba năm, Mike bắt đầu cảm thấy nghi ngờ có phải tiểu Nữ Vương đã xảy ra chuyện rồi không nhưng James vẫn không ngừng nói với hắn rằng tiểu Nữ Vương sẽ không xảy ra chuyện, hắn ta còn bảo đảm.

Nhưng cuối cùng tin tức nhận được lại là tiểu Nữ Vương gặp tai nạn máy bay. Máy bay bị nổ.

May mà lần đó tiểu Nữ Vương gặp phải chuyện may mắn, cô ấy không chết. Cô ấy sống lại thêm một lần nữa, nhưng nếu như lần này tiểu nữ vương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như không thể thấy cô ấy nữa, vậy thì phải làm sao? 

“Mike, yên tâm đi, lần này anh đảm bảo với em, nhất định sẽ tự tay mang tiểu Nữ Vương trở về.” Hắn không quan tâm trường Thợ Săn có thể tiếp tục tồn tại hay không, không quan tâm học viên của trường Thợ Săn có thể tiếp tục sống hay không, hắn – James trước giờ chính là một người đàn ông máu lạnh vô tình.

Trên thế giới này, ngoại trừ Mike có thể khiến cho hắn thay đổi sắc mặt, thì cũng chỉ có tiểu nữ vương có thể khiến cho hắn cảm thấy một chút hứng thú, những thứ còn lại đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một đám súc vật có chỉ số thông minh mà thôi.

Mike hơi ngạc nhiên, lúc hắn ta vẫn còn chưa hoàn hồn thì James đã gọi điện thoại rồi. 

Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, James chỉ nói một câu: “Dẫn người đi tìm Piterman, cứ nói tôi muốn gặp hắn. Ngay lập tức.”

Sau khi Mike nghe thấy câu nói kia thì trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Địa vị của James ở địa bàn Venezuela rất cao, chỉ cần là ma túy thì đều cần phải thông qua sự đồng ý của hắn. Hơn nữa đa số nguồn gốc của ma túy đều là từ bên phía của James, đây cũng chính là lý do vì sao mà Mike lại biết James có quen biết với Piterman. 

“Em muốn đi cùng anh.” Mike lấy áo khoác của mình từ chỗ của quản gia, nhìn James và nói.

James thở dài: “Đã sớm biết thế nào em cũng nói như vậy, đi thôi.”

Nói xong, hắn giơ tay ra. 

Mike nắm chặt lấy cánh tay của James, cười cười: “Em biết ngay James là người lợi hại nhất mà.”

James nắm lấy tay của hắn, không lên tiếng, bước nhanh về phía chiếc trực thăng đã đậu sẵn ở trong sân.

Những người biết James cơ hồ đều biết hắn là người đồng tính, hắn rất yêu người tình của mình, không ai nghĩ rằng sau khi người yêu của hắn mất thì hắn sẽ đi tìm người khác, những người trong thế giới kia đều biết sự tồn tại của Mike, chỉ là bọn họ không biết người yêu của James kia có hình dáng như thế nào. 

James đã bảo vệ Mike rất tốt, Mike không phải cũng đang bảo vệ James sao? Bất kể là ở giới kinh doanh hay giới chính trị thì James đều là nhân vật có máu mặt, hơn nữa thế lực ngầm của hắn cũng rất lớn, Mike chỉ là người giao thiệp về việc kinh doanh nhưng năng lực của hắn lại khiến cho người khác phải khiếp sợ.

Mọi người đều nói, trong giới kinh doanh không ai dám đụng vào Dennis Mike.

Dennis Mike nói dễ nghe thì chính là một con hồ ly nhưng trên thực tế lại là một nhân vật hung ác, ăn tươi nuốt sống người khác. 

Nhưng ai có thể ngờ hai người như thế lại là một đôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui