Editor: Hành Hoa
Beta-er: Norah
Ngày đầu tiên An Nhiên bọn họ đến, trường học không bắt đầu huấn luyện mà chỉ tiến hành một lần kiểm tra toàn diện, nếu thân thể không đạt theo tiêu chuẩn yêu cầu của họ thì sẽ phải rút lui.dieendaanleequuydonn
Nơi tiến hành kiểm tra thân thể là một căn phòng rộng rãi, trong phòng đầy ắp người, trong nhóm học viên này có tổng cộng bốn mươi mốt người, trong đó phái nữ chỉ có sáu người, còn lại toàn bộ đều là phái nam.
Mà lúc này đây, toàn bộ bốn mươi mốt người đều ở trong một căn phòng, cùng kiểm tra sức khỏe.
Mấy người đàn ông đều cởi áo, duy chỉ có quần áo của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ vẫn chỉnh tề, bọn họ mới vừa nhận được trang phục huấn luyện dùng ở trường học thợ săn, đã thay đổi quân phục, An Nhiên buộc mái tóc dài của mình lên cao, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của mình.
Dáng người An Nhiên rất cao nên dù đứng giữa một đám phụ nữ Châu u cũng không có vẻ lùn. Kích cỡ trang phục huấn luyện mà trường học thợ săn cho An Nhiên có vẻ hơi lớn, nhưng dù như thế, khi cô mặc trên người cũng không thấy quá khó nhìn, ngược lại có một loại hương vị khác.
Vì thế khi An Nhiên xuất hiện trong đội ngũ kiểm tra sức khỏe, có không ít ánh mắt đều đặt trên người An Nhiên, di chuyển qua lại.
Từ đầu tới cuối vẻ mặt Phó Quân Hoàng đều chưa từng thay đổi, Ngốc Ưng có chút lo lắng nhìn huấn luyện viên của mình, chỉ sợ lúc nào đó huấn luyện viên của mình khó chịu liền trực tiếp đánh nhau với người ta.
Mặc dù bọn họ không sợ bọn mũi lõ này, nhưng nếu như huấn luyện viên mà ra tay trước, đến lúc đó người chịu thiệt cuối cùng vẫn là bọn họ.
Anh còn nhớ rõ, lúc sáng bọn họ đến, cái tên Thợ Săn đáng chết kia nói cái gì chứ, cái gì gọi là “nhất là người Hoa các người càng không được?”
Ngược lại bọn họ muốn cho đám người kia nhìn xem rốt cuộc người Hoa bọn họ có được hay không! Chờ đến cuối cùng, nếu cái tên Thợ Săn chết tiệt đó vẫn mắt chó nhìn người thấp, nhất định anh sẽ đánh tên đó đến choáng váng trước khi rời khỏi đây.
Thực sự lúc này tâm trạng Phó Quân Hoàng không thể nào tốt được, anh có thể cảm nhận được những ánh mắt ghê tởm đang nhìn bảo bối anh của đám người bên kia, nhưng anh chỉ có thể nhịn, đám người đó vẫn chưa động tay động chân trước, anh không thể ra tay.
Chỉ cần có kẻ dám bước lên trước một bước, dám có ý đồ nào lên người bảo bối của anh, nhất định anh sẽ lấy đi tính mạng của kẻ đó!
Dù sao ở trong trường học thợ săn, số người mất mạng cũng không phải là ít.
“Cởi quần áo.” Nữ y tá mặc áo choàng dài màu trắng nhìn Ngân Lang, vẻ mặt lạnh nhạt, trong đôi đồng tử màu xanh nhạt kia xen lẫn sự bực bội và chán ghét.
Ngân Lang không chút do dự cởi áo, cơ bụng tám múi, da thịt săn chắc màu đồng, không thể không nói, ngoài Phó Quân Hoàng ra, trong đám người của bọn họ thì tuyệt đối là Ngân Lang có dáng người tốt nhất.
Vị y tá kia dùng ánh mắt dò xét quét qua quét lại trên người Ngân Lang, sau đó mới nói: “Qua. Người tiếp theo.”
Đứng phía sau Ngân Lang chính là Từ Chính, anh cởi áo theo Ngân Lang trước mặt, chờ đợi kiểm tra.
Không biết có phải là ảo giác của An Nhiên hay không, cô cảm thấy, một số đông trong đám học viên này đều có địch ý với bọn họ.
Trước đó An Nhiên đã quan sát, năm người phụ nữ lúc trước kiểm tra cũng chỉ làm kiểm tra thân thể bình thường, không cần cởi quần áo ra, nhưng mà…….
Ánh mắt An Nhiên quét một vòng trên người vị y tá kia, sau đó mắt khép hờ, khóe môi nâng lên một đường cong nhẹ.
Đây là muốn ra oai phủ đầu với bọn họ sao? Nếu muốn ra oai phủ đầu với bọn họ thì nên biết rằng: dieendaanleequuydonn nếu các người không có đủ năng lực thì chỉ có thể chịu thiệt thòi lớn.
Phó Quân Hoàng đứng chắn trước mặt An Nhiên, An Nhiên cũng không nói lời nào, chẳng qua ngón tay của An Nhiên ở sau lưng Phó Quân Hoàng vẽ loạn mấy cái, cơ thể Phó Quân Hoàng hơi cứng lại, ngay sau đó vẻ mặt anh liền lạnh xuống.
“Mời cởi quần áo ra.” Vị y tá kia thấy Phó Quân Hoàng thì vẻ mặt hơi sững sờ, chân mày khẽ nhíu lại, có chút không nhẫn nại muốn anh cởi quần áo ra.
Sau khi đôi mắt giống như đầm nước cổ xưa của Phó Quân Hoàng dừng ở trên người y tá kia một lát, mới vừa cởi ra quần áo của mình, cho dù thế thì tầm mắt của anh cũng không có ý rời khỏi vị y tá kia.
Nếu người này dám làm ra chuyện gì khiến bảo bối của anh chán ghét, anh có trăm ngàn các loại biện pháp để lấy mạng cô ta mà không khiến người nào phát hiện.
Y tá kia tên là Catherine, là con gái của hiệu trưởng trường học thợ săn, dáng người rất đẹp và là tình nhân trong mộng của không ít học viên, chẳng qua là có chút cao ngạo.
Catherine thấy Phó Quân Hoàng nhìn mình như thế, đáy lòng dâng lên loại cảm giác chán ghét, cô vẫn luôn không thích người Châu Á, cô cảm thấy người Châu Á là một loại sinh vật kỳ quái, trong đó kỳ quái nhất là người Hoa.
Mặc dù ba cô nói cho cô biết bây giờ Hoa Hạ đã rất lớn mạnh, không thể dùng ánh mắt trước đây để nhìn bọn họ, nhưng cô vẫn không nhịn được, chỉ cần nghĩ tới có lẽ sau này cô sẽ phải giúp đỡ mấy người Hoa này, đáy lòng cô càng thêm chán ghét và buồn bực.
Mà bây giờ cái tên người Hoa vô lễ này vẫn đang nhìn cô chằm chằm, chắc chắn anh ta chính là một tên sắc lang! Sắc lang không biết xấu hổ!
Chẳng qua sau khi Phó Quân Hoàng cởi quần áo ra, bày ra dáng người của mình, trong đồng tử của Catherine không che giấu vẻ kinh ngạc chút nào, cô chưa từng thấy dáng người hoàn mỹ như vậy.
Catherine che giấu sự kinh ngạc trong mắt, mạnh mẽ đè nén nhịp tim đang đập loạn của mình, hô lớn: “Người tiếp theo!”
Lúc Phó Quân Hoàng mặc lại quần áo lần nữa, anh phát hiện có không ít tầm mắt đang dừng ở trên người mình, không chỉ là bởi vì dáng người của anh, còn có không ít ánh mắt ghi hận và một vài ánh mắt không rõ là gì.
Phó Quân Hoàng không biết vì sao, nhưng người lão luyện như Liệp Báo sao có thể không hiểu, trong đám người này có không ít người rất yêu thích Catherine, vừa thấy huấn luyện viên của anh nhìn nữ thần trong lòng họ như thế, dĩ nhiên là bọn họ không thích.
Liệp Báo đã thu thập được tin tức đầu tiên, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để hiểu.
Xem ra ngày tháng sau này của bọn họ đúng thật là sẽ không được dễ chịu rồi.
“Cởi quần áo.” Catherine nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của An Nhiên, sắc mặt đã trở lại bình thường, cô ta cầm bản ghi chép, nhìn An Nhiên với ánh mắt ngạo nghễ.
An Nhiên cười, xem đi, quả nhiên những người này rất thích gây chuyện.
Nghe nói như thế, học viên còn lại đều dừng động tác của mình, toàn bộ tầm mắt của họ đều đặt trên người An Nhiên.
Mặc dù cô gái Hoa Hạ này mới tới nhưng không thể phủ nhận, dáng dấp người phụ nữ này rất được, nơi nào nên lớn liền lớn, nơi nào nên nhỏ liền nhỏ, ngay cả bọn họ nhìn cô đi bộ cũng là một loại hưởng thụ, hơn nữa đồng phục ấy, nghĩ đến cơ thể xinh đẹp được quân trang bao bọc, bọn họ chỉ nghĩ một chút thôi liền nóng hết cả người rồi.
Đây là có phúc lợi nhìn nha, không ngờ Catherine lại giúp bọn họ như vậy, để cho cô gái Hoa Hạ kia cởi quần áo, ôi chao ôi.
Vẻ mặt Phó Quân Hoàng liền trầm xuống khi nghe thấy Catherine nói ra những lời đó.
Lúc này Ngân Lang đã kiểm tra xong liền đứng sau lưng Phó Quân Hoàng, tay của anh nắm chặt quần áo của mình, đôi mắt kia giống như rắn độc nhìn thẳng vào trên người Catherine.dieendaanleequuydonn
“Tôi muốn hỏi: Vì sao?” An Nhiên nhàn nhạt hỏi, một tràng tiếng Anh lưu loát cất lên từ trong giọng thanh nhã của cô, đối với người nghe hoàn toàn là một loại hưởng thụ.
Đương nhiên Catherine không ngờ được cô gái Hoa Hạ này lại dám hỏi cô tại sao: “Bảo cô cởi thì cởi, cần gì lý do.”
“Phải đó, mau cởi đi, để cho bọn này nhìn ngắm dáng người của cô xem có phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi hay không nha.” Không biết ai trong đám người lúc này đột nhiên nói ra một câu như vậy.
An Nhiên rũ mắt xuống, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, nhưng cô không nói gì, chẳng qua chỉ ngước mắt, khóe môi mỉm cười: “Tôi muốn hỏi: Tôi và những người kia có gì khác biệt sao?” An Nhiên giơ một ngón tay chỉ vào năm người phụ nữ.
“Cơ thể bọn họ đạt chuẩn hơn cô, cô là người Châu Á, bọn họ là người Châu u, các người không giống nhau.” Catherine hừ lạnh, ngay sau đó nói một tràng tiếng Pháp, không biết là cô ta nói câu gì.
Khóe môi An Nhiên nâng lên một nụ cười, ngay sau đó dùng một tràng tiếng Pháp lưu loát lặp lại lời của Catherine một lần, hơn nữa còn tặng kèm thêm một câu ở phía sau.
“Cô lại dám mắng tôi!” Catherine tức thì liền nổi giận, vẻ mặt tức tối nhìn An Nhiên.
An Nhiên nâng khóe môi: “Mấy người đã đánh lên đầu tôi rồi, chẳng lẽ tôi không nên đánh trả sao? Tiểu thư Catherine, đừng xem mình như gốc hành lá*, Hoa Hạ chúng tôi có một câu nói gọi là ‘không làm không chết’, thật lòng tặng cho cô, bằng không ngày nào đó cô lại tự mình đi tìm chết, không chừng còn chẳng biết mình chết thế nào.” Đồng tử An Nhiên đột nhiên chuyển lạnh.
(*) Câu này ý mắng thần kinh thô, giống như gốc hành
An Nhiên giống như một bậc đế vương, cô đứng trước người Catherine, vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, ánh mắt băng giá, nhưng toàn thân trên dưới đều tản ra vẻ lười biếng, nhưng vẻ lười biếng này tuyệt đối không khiến cho người ta nghĩ cô là kẻ lười biếng, ngược lại sẽ cảm thấy vẻ lạnh lùng khiếp người trên người cô.
“Cô…….. Không đạt chuẩn!” Catherine chưa bao giờ bị người nào vũ nhục như thế, nặng nề gạch chéo tên của An Nhiên trên bảng ghi chép.
Đột nhiên, vẻ mặt của toàn bộ học viên Hoa Hạ đều lạnh xuống.
Người này thật quá trẻ con! Cô ta đang làm cái gì ở đây vậy!
Mắt thấy Ngốc Ưng muốn tiến lên phản bác Catherine thì lại bị vẻ mặt bình tĩnh của An Nhiên ngăn cản.
“Đội phó!” Vẻ mặt Ngốc Ưng gấp gáp nhìn An Nhiên, bây giờ là lúc nào rồi mà cô vẫn bình tĩnh như thế.
An Nhiên cười cười, nhìn tên nhóc Ngốc Ưng này trong lúc quan trọng còn biết gọi cô một tiếng đội phó, thật đúng là không tệ.
Phó Quân Hoàng không động đậy, mới vừa rồi bảo bối của anh ở sau lưng nhắc anh không nên hành động, chỉ để anh nhìn, anh cũng biết trong này nhất định có người muốn nhắm vào bọn họ.
Hai tay Phó Quân Hoàng nắm chặt thành nắm đấm, Ngân Lang muốn tiến lên lại bị Phó Quân Hoàng ngăn cản.
Ngân Lang ngẩn ra, anh không hiểu vì sao huấn luyện viên lại không để cho anh hành động.
An Nhiên đứng ở trước mặt Catherine đang đắc ý, từ đầu tới cuối vẻ mặt An Nhiên vẫn luôn nhàn nhạt, cô không để ý việc không đạt chuẩn mà lo lắng chút nào, cô nhìn cô ta giống như một đứa trẻ trâu, cũng lúc đám người ở đây hoặc là hả hê, hoặc là đồng tình, cũng có ánh mắt vô cảm, cô khẽ mở môi đỏ mọng:
“Tiểu thư Catherine, tại sao cô lại nói tôi không đạt chuẩn? Cô đây là đang kì thị tôi là người Hoa phải không?” Đột nhiên An Nhiên sải bước tiến về phía trước, Catherine không khỏi tự vệ lùi từng bước ra sau, hơi thấy sợ hãi đối với người phụ nữ Hoa Hạ này, nhưng làm sao cô ta có thể cho phép mình biểu hiện khiếp sợ? Cô ta ép bản thân mình dừng lại, An Nhiên liền ghé vào bên tai cô ta nói nhỏ: “Vậy cô nói xem, lúc này đây tôi liền giết cô, tôi sẽ ra sao?”
Câu nói sau cùng, An Nhiên đề thanh âm rất thấp, ngoài Catherine có thể nghe được ra, không có bất kỳ ai nghe được.
Thân thể Catherine không khỏi bắt đầu phát run.
Cô ta chưa từng thấy người nào có khí thế như vậy, cho dù là trên người ba cô cũng chưa từng thấy, người phụ nữ này…. Người phụ nữ này không phải người bình thường!
An Nhiên cứ lạnh nhạt nhìn Catherine như vậy, nhưng chính vì ánh mắt của cô như thế lại làm cho cơ thể Catherine càng thêm run rẩy.
“Ôi! Tôi nói mấy người da vàng các người, mấy người đây là muốn bị đánh sao?” Trong đám người, hai người đàn ông cao lớn bước ra, đều là người da trắng, hai người đều là đội viên của đội đột kích Hải Báo của nước Mỹ, dĩ nhiên bản lĩnh cực kỳ lợi hại.
Hai người kia đi đến trước người An Nhiên, dùng ánh mắt dò xét quét qua quét lại trên người An Nhiên một vòng, dieendaanleequuydonn sau đó trong ánh mắt bọn họ dâng lên ý cười mập mờ.
“Cô gái à, chỉ cần cô chịu theo tôi một đêm, chúng tôi sẽ suy nghĩ một chút mà bỏ qua cho mấy người.”
Catherine biết không nên để cho bọn họ ẩu đả đánh nhau ở đây, nhưng lúc này cô ta đã bị An Nhiên uy hiếp, thậm chí trong lòng cô ta còn muốn mấy người đó dạy dỗ cô gái Hoa Hạ đó thật chu đáo một chút!
Phó Quân Hoàng vẫn bất động như cũ.
Anh không hành động, Ngân Lang cũng không dám động, xem ra huấn luyện viên bất động tự nhiên là có lý riêng, hiển nhiên trước đó huấn luyện viên và quân chủ đã có kế hoạch.
“Yên tâm, bọn này sẽ đối đãi rất dịu dàng với cô.” Hai người đi đến bên cạnh An Nhiên, trên mặt từng người đều bày ra ý cười khiến cho người ta chán ghét.
Ánh mắt đám người xung quanh đều chứa vẻ xem kịch vui, bọn họ biết những ngày sau sẽ có nhiều khó khăn, cực khổ nên có thể được xem kịch hay dĩ nhiên là rất tốt, dù sao cũng không liên quan gì tới bọn họ.
Bọn họ đều cho rằng cô gái Hoa Hạ đó sẽ bị hù dọa, ít nhất sẽ có biểu hiện sợ hãi, vậy mà tất cả bọn họ đều nghĩ sai, vậy mà cô gái Hoa Hạ đó không có biểu hiện gì, thậm chí một động tác cũng không có.
Ồ, lần này thế mà lại có chút thú vị.
“Dịu dàng?” An Nhiên kéo kéo khóe miệng: “Không cần dịu dàng đối với tôi, tôi chỉ sợ các người gánh không nổi.”
Liệp Báo biết An Nhiên đây là muốn giết gà dọa khỉ, nếu như lần này An Nhiên không tự tay giải quyết hai người kia, có lẽ ngày sau không chừng lại có kẻ đạo tặc tìm đến An Nhiên đấy.
Liệp Báo đã nhìn ra, đương nhiên Từ Chính bọn họ cũng đều nhìn ra.
Người có thể ngồi lên chức đội phó bộ đội đặc chủng U Linh, dĩ nhiên bản lĩnh không cần họ phải lo lắng.
Nghe thấy lời của An Nhiên, hai gã đội đột kích Hải Báo kia liền vui vẻ, không phải nói người Hoa đều rất kín đáo sao? Không ngờ người phụ nữ này lại quá cay nha.
“Nhân dịp bây giờ có chút thời gian, chúng ta có cần làm luôn hay không?” Một tên đội đột kích trong đó lùn hơn Liệp Báo một chút cười hì hì nhìn An Nhiên, chẳng qua là nụ cười đó làm cho người ta thấy thật ghê tởm.
An Nhiên xoa xoa cổ tay của mình, độ cong trên khóe môi càng ngày càng lạnh: “Được, tôi sao cũng được, chúng ta có thể đến từ từ.”
Catherine hoàn toàn không thể tin nhìn An Nhiên, theo cô, cô gái Hoa Hạ này không thể nào dễ dàng thỏa hiệp như vậy, hay là nói, cô ấy sợ khi nhìn thấy hai người Hải Báo này? Xùy, không thể nào, người Hoa không phải người vừa nhìn đã sợ!
Hai tên thành viên Hải Báo kia đồng thời vui mừng, đưa tay định kéo tay của An Nhiên đi, bất ngờ chính lúc này, An Nhiên bất chợt nắm chặt lấy tay người đàn ông định kéo tay mình, ngay sau đó nhanh chóng khóa chặt hai tay gã đó, hung hăng dùng sức đá xuống phía dưới một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng, ngay sau đó vang lên tiếng thét thất thanh như heo chọc tiết của gã kia, ngay lập tức không chút nể nang đá vào thắt lưng người nọ!
Tên đội đột kích Hải Báo kia giống như bị An Nhiên đá bay ra ngoài!
Xung quanh vang lên tiếng hút khí, trong này trừ mấy người U Linh ra, không ai nghĩ tới An Nhiên sẽ ra tay, hơn nữa nhìn động tác của cô thuần thục tàn nhẫn, suy nghĩ một chút, tay của tên kia nếu như xử lý không tốt, rất có thể sẽ bị phế bỏ.
Đội viên đội nọ thấy người của mình bị An Nhiên phế đi, tức thì giận dữ, giơ nắm đấm về phía An Nhiên!
“Muốn chết!” Ánh mắt An Nhiên run lên, cô nhìn người đàn ông cao gần một mét chín giơ thẳng nắm đấm về phía mình, An Nhiên né tránh rất nhanh, cho dù vậy nét mặt của cô không hề dãn ra chút nào.
Hô hấp của cô rất ổn, nhưng cũng không lâu lắm, hô hấp người đàn ông Tây liền trở nên rối loạn, gã nghĩ gã phải dạy dỗ cô gái Hoa Hạ này thật tốt, ai ngờ được thoạt nhìn cô lại không dễ đối phó như vẻ bề ngoài, thậm chí còn khó giải quyết.
Nghĩ đến người xung quanh đang xem bọn họ đánh nhau, nghĩ đến mình còn không đánh lại một con nhóc, cả trái tim gã đều rối loạn. Có câu: cao thủ đánh nhau đều xem tâm trạng, nếu như có ý nghĩ sai lệch nào sẽ tạo thành tổn thất không cách nào cứu vãn được.
Hai người đánh nhau đã lâu, mọi người vốn cho là cô gái Hoa Hạ đó sẽ nhanh chóng xong đời đều ngẩn ra, bọn họ thế nào cũng không ngờ được người con gái thoạt nhìn nho nhỏ gầy teo đó lại có thể kiên trì đến lúc này! Hơn nữa giữa hai người, có vẻ cô gái Hoa Hạ thoải mái hơn chút, xem xét lại vẻ mặt thành viên Hải Báo có chút khó coi, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi hột.
Cô gái Hoa Hạ đó thật là mạnh!
An Nhiên thừa nhận rằng người đàn ông này đúng thật không dễ đối phó như vậy, nếu không phải vì cô có trí nhớ và năng lực của Tần Lam đời trước, khẳng định cô không phải là đối thủ của người đàn ông này, nhưng làm sao cô có thể bỏ qua đây?
Phó Quân Hoàng vẫn luôn đứng một bên, anh nắm chặt hai nắm đấm, toàn thân tản ra hơi thở chết chóc lạnh lẽo làm cho người ta khó có thể tới gần, mà hơi thở lạnh lẽo kia khiến cho Ngân Lang và Từ Chính không khỏi lùi về sau mấy bước.
Dù Từ Chính không biết tại sao mình lại lùi về phía sau, nhưng anh cảm thấy Phó Quân Hoàng lúc này rất nguy hiểm.
Catherine cảm thấy một trận lạnh lẽo, cô đột nhiên kinh sợ, nhìn đến người tên Phó Quân Hoàng mới vừa đứng trước mình, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên người An Nhiên, người đàn ông này….. rất nguy hiểm!
Trong lúc hai người vẫn còn đang đánh nhau, chỉ thấy ánh mắt An Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, gã đội đột kích Hải Báo kia đã bị An Nhiên đá bay ra ngoài!
Ầm!!!
Tiếng người đàn ông cao lớn nặng nề ngã lăn trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...