Editor: Norah
Đối mặt với việc phóng viên chợt xuất hiện, vẻ mặt Bách Lý Lan bỗng trở nên vô cùng lạnh, cô nắm tay An Nhiên lại ngay, lại bị An Nhiên đã có chuẩn bị từ sớm lấy tay ra.
“Là cô làm!” Vẻ mặt Bách Lý Lan dữ tợn, gào thét.
Vẻ mặt An Nhiên vô cùng lạnh nhạt, cô thoải mái dựa vào chỗ ngồi, trên khóe môi chứa nụ cười như có như không: “Bách Lý Lan, xem ra cô vẫn không hiểu rõ tôi lắm.”
Từ trước đến nay Phó An Nhiên cô luôn là một người có thù tất báo, sao cô có thể tha cho Bách Lý Lan? Cho dù là bây giờ cơ thể cô chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng mà Bách Lý Lan cho rằng cô không chuẩn bị gì mà ra tay với cô ta sao? Quả nhiên Bách Lý Lan vẫn quá trẻ tuổi.
“Phó An Nhiên, nếu như tôi có chuyện gì, cô cũng đừng mong sống yên ổn!” Bách Lý Lan đe dọa nhìn An Nhiên.
An Nhiên nhún vai, cô cong khóe môi với Bách Lý Lan: “Bách Lý Lan, cô hơi quá xem trọng bản thân rồi.”
Bách Lý Lan còn chưa kịp nổi giận thì cô đã nhìn thấy An Nhiên lấy ra một bộ còng tay không biết từ đâu, cô ta bình thản còng tay cô ta lại, sau đó cười nói với Bách Lý Lan:
“Bách Lý Lan, yên tâm, lần này, tập đoàn Bách Lý của cô không sụp đổ được.” Nói xong, An Nhiên kéo cửa ra dưới ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Lan, dưới nhiều ánh đèn flash, xuống xe.
Vẻ mặt An Nhiên sau khi xuống xe sợ hãi: “Cô ta muốn giết tôi! Cô ta muốn giết tôi!”
Vẻ mặt An Nhiên hoảng sợ, trong đôi mắt màu trà kia chứa đầy vẻ sợ sệt, cô tiện tay bắt lấy một người phóng viên cách cô gần nhất, nắm thật chặt.
“Cứu tôi, cứu tôi với! Chỉ cần đưa điện thoại di động của anh cho tôi là được rồi, tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại!”
Người phóng viên kia là một người chàng trai trẻ tuổi, đột nhiên bị An Nhiên bắt lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh đỏ lên ngay lập tức, anh hoàn toàn không biết bây giờ nên làm gì.
Ngay lúc anh còn chưa kịp phản ứng, An Nhiên đã buông lỏng anh ra, đi nhờ sự giúp đỡ của một phóng viên khác.
Bách Lý Lan hiểu được Phó An Nhiên muốn làm gì trong nháy mắt.
Cô tức giận bước xuống từ trên xe, đi đến bên cạnh An Nhiên dưới nhiều ánh đèn flash và câu hỏi của phóng viên, bắt An Nhiên lại ngay:
“Phó An Nhiên! Cô muốn chơi cái gì! Cô cảm thấy chơi như vậy thì có ý nghĩa sao!”
“Không… Đừng đánh tôi! Tôi không nói gì cả, tôi rất ngoan ngoãn, tôi… Đừng đánh tôi, tôi không chạy, tôi không chạy.” An Nhiên giống như hoảng sợ cực độ, cô sợ sệt ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, cơ thể hơi run rẩy.
Xe của Bách Lý Lan đã sớm bị đám phóng viên bao vây lại, tài xế không thể nào lái xe đi ra ngoài, con đường xung quanh đều tắc nghẽn, mà lúc đám phóng viên thấy Phó An Nhiên dùng hai tay ôm đầu co người lại ngồi xổm trên mặt đất, bọn họ càng khiếp sợ đến không nói thành lời.
“Bách Lý Lan, xin hỏi cô đã làm gì với cô ấy, đến nỗi khiến phản ứng của cô ấy lớn như vậy.”
“Tiểu thư Bách Lý, xin hỏi cô ấy là Phó An Nhiên sao? Cô ấy là tiểu thư Phó An Nhiên nhà họ Phó sao?”
“Bách Lý Lan, xin hãy trả lời tại sao lúc cô ấy vừa nhìn thấy chúng tôi đến lại kêu cứu mạng? Tại sao cô ấy nói cô muốn giết cô ấy?”
“Tiểu thư Bách Lý Lan, xin…”
…
Câu hỏi của đám phóng viên nối tiếp nhau, cũng càng lúc càng sắc bén.
Gần như bọn họ đều chưa từng thấy dáng vẻ của An Nhiên nhà họ Phó, không biết tiểu thư nhà họ Phó là ai, vì vậy lúc An Nhiên nhờ bọn họ giúp đỡ, họ đều không nhận ra cô.
Vẻ mặt Bách Lý Lan càng lúc càng lạnh: “Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của các người. Xin tránh ra.”
Nếu như đám phóng viên nghe lời như vậy thì đã không phải là phóng viên.
Bọn họ tiếp tục hỏi cô dồn dập, tất cả câu hỏi đều hỏi cô.
“Nghe nói gần đây tập đoàn Bách Lý đứng trước khủng hoảng tài chính, xin hỏi tiểu thư Bách Lý, đây có phải là sự thật không?”
“Bây giờ có nhiều cấp trên của tập đoàn Bách Lý nghỉ việc, xin hỏi điều này có liên quan đến việc tập đoàn Bách Lý các cô quản lý không tốt không?”
“Nghe nói bây giờ công trình của tập đoàn Bách Lý các cô bị chỉ ra và xác nhận là công trình bã đậu, bây giờ có không ít người dân thành phố tổ chức thành đoàn đi tố cáo tập đoàn Bách Lý của cô, xin hỏi tiểu thư Bách Lý, cô có ý kiến gì với chuyện này không?”
“Cô có cảm nghĩ gì về tình hình cổ phiếu của tập đoàn Bách Lý giảm giá liên tục không?”
“Nghe nói tập đoàn Bách Lý bỗng đứng trước những vấn đề này đều do cô bắt cóc tiểu thư nhà họ Phó, xin hỏi đây là sự thật sao?”
…
Câu hỏi dồn dập nối tiếp nhau làm cho vẻ mặt Bách Lý Lan lạnh dần, đám vệ sĩ bị đám phóng viên chắn ở ngoài thật vất vả chen vào, bọn họ bảo vệ Bách Lý Lan ở giữa, đưa tay gạt tất cả micro đi, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn.
Đối mặt với đám đàn ông cường tráng bỗng xuất hiện, Die nd da nl e q uu ydo n đáy lòng đám phóng viên đều đang run lên.
Bọn họ đều biết hoặc ít hoặc nhiều về bối cảnh trước kia của dòng họ Bách Lý.
Tập đoàn Bách Lý cũng không trong sạch, không ít người đã chết trên tay họ.
“Tôi khuyên các người vẫn nên cách xa tôi một chút, nếu không thì đến lúc tôi ghi nhớ ai trong các người thì lại có thể không xong.” Giọng nói Bách Lý Lan cực lạnh.
Lời này lọt vào trong tai đám phóng viên, đáy lòng bọn họ đều nảy lên, Bách Lý Lan này đang đe dọa bọn họ, nếu như tiếp tục quấy rầy nữa, cô sẽ ra tay với họ.
Bọn họ cũng đã từng nghe hoặc ít hoặc nhiều về thủ đoạn của Bách Lý Lan.
“Cô đây là đang đe dọa chúng tôi sao? Bách Lý Lan, cô đây là dám làm không dám chịu sao?” Một người phóng viên bỗng hô lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía người kêu to nọ, người nọ chính là chàng trai trẻ mà vừa rồi An Nhiên bắt lấy.
Quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi.
Tầm mắt làm người khiếp sợ của Bách Lý Lan dừng ở trên người chàng trai trẻ: “Nếu như cậu cảm thấy đây là đe dọa thì chính là như vậy.” Đối với cô mà nói, chỉ cần em trai cô có thể hạnh phúc, những người còn lại ra sao, đối với cô mà nói thì có liên quan gì?
“Hay cho một Bách Lý Lan!” Chàng trai trẻ kia cười lạnh.
Nhìn thấy bóng dáng đang dùng hai tay ôm đầu run lẩy bẩy bị nhiều người vây quanh, chàng trai trẻ lập tức động lòng trắc ẩn, con người luôn luôn thích đồng tình với kẻ yếu, anh phóng viên trẻ ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, vẻ mặt thương tiếc nhìn cô.
“Nào, đừng sợ, cô nói cho tôi biết, cô là ai, tôi sẽ giúp cô liên lạc với người nhà của cô.” Động tác nhẹ nhàng của chàng trai trẻ làm cho vẻ mặt Bách Lý Lan chợt thay đổi.
Một tay Bách Lý Lan kéo An Nhiên từ trên mặt đất lên, cũng không biết là do cô dùng sức quá mạnh hay là do An Nhiên cố ý, cô vừa lôi kéo, An Nhiên đã lảo đảo, ngay sau đó bước chân vấp vào nhau, An Nhiên ngã thẳng xuống phía đường nhựa!
Có người phản ứng không kịp, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cơ thể An Nhiên từ từ ngã xuống mặt đất ——
Cũng ngay trong nháy mắt, phóng viên còn chưa kịp hét lên thì bỗng bị người khác đẩy ra, chỉ thấy một bóng người chợt xuất hiện, bóng dáng kia nhanh chóng ôm An Nhiên vào trong ngực!
Người nọ mặc một bộ đồ thể thao, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ngũ quan lập thể trên mặt buộc chặt lại với nhau, vẻ mặt đã trở nên cực kỳ khó coi và đôi mắt sâu thẳm mà lại đen nhánh kia bắn thẳng ra ý lạnh lẽo nhìn Bách Lý Lan!
Lúc mọi người thấy Phó Quân Hoàng, hô hấp không tự chủ được mà trở nên khó khăn, tay cầm micro cũng không tự chủ được mà run rẩy, vẻ mặt các ông anh vác máy quay phim gọi là phấn khởi.
Chết tiệt ——
“Phó Quân Hoàng!”
Đây là Phó Quân Hoàng thật sự!
Thật sự!
Như vậy nói cách khác, người bị anh ôm vào trong ngực là ——
Phó An Nhiên!
Phó An Nhiên được Phó Quân Hoàng cưng chiều vô bờ bến?!
Nhìn còng tay trên tay Phó An Nhiên, nhìn ánh mặt lạnh lẽo kia của Phó Quân Hoàng, nhìn vẻ mặt chợt thay đổi của Bách Lý Lan, trong nháy mắt, dường như tất cả bọn họ đều đã hiểu.
Bách Lý Lan thật sự bắt cóc An Nhiên nhà họ Phó!
Bách Lý Lan lại dám đối địch với nhà họ Phó ở Đế Đô.
Đám phóng viên đều phấn khích, cầm máy ảnh chụp tách tách liên tiếp, bây giờ bọn họ thật sự quá phấn khích, tuy là lúc bọn họ nhận được điện thoại đó, vẫn còn hơi nghi ngờ về tin tức này, nhưng mà bây giờ bọn họ hoàn toàn phấn khích đến cực điểm.
May mà bọn họ tin lời trong điện thoại, may là họ đuổi theo kịp! Đây tuyệt đối sẽ trở thành tiêu đề trang đầu!
Nhưng mà cho dù bây giờ họ phấn khích cỡ nào, họ muốn gào thét cỡ nào thì họ đều chỉ có thể thầm reo hò ở trong lòng, lúc đối mặt với Phó Quân Hoàng, dù sao bọn họ vẫn không có gan thách thức anh, bây giờ nhìn Phó Quân Hoàng rõ ràng đang nổi nóng.
“Bách Lý Lan!” Trong giọng nói trầm thấp hơi có vẻ cứng nhắc chứa đầy sự lạnh lẽo, mà sự lạnh lẽo này làm cho đám phóng viên cũng không nhịn được rùng mình sau khi nghe thấy.
Bách Lý Lan không ngờ Phó Quân Hoàng lại xuất hiện vào lúc này ở đây.
Nhưng mà khi liên tưởng đến đám phóng viên bỗng xuất hiện với Phó Quân Hoàng nhanh chóng xuất hiện thì trong nháy mắt Bách Lý Lan đã hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô bị Phó An Nhiên tính kế.
Từ lúc vừa bắt đầu thì cô đã rơi vào trong bẫy của Phó An Nhiên!
“Phó Quân Hoàng, thật là chúng ta đã lâu không gặp.” Bách Lý Lan làm ra vẻ thoải mái chào hỏi với Phó Quân Hoàng, cô không tin Phó Quân Hoàng dám làm gì cô ở đây, trong tay cô nắm nhược điểm của anh, cô tin anh sẽ giúp cô.
Cả người An Nhiên đều núp ở trong ngực Phó Quân Hoàng, nhìn ra rõ ràng là chịu hoảng sợ cực độ, cô chỉ ôm Phó Quân Hoàng nhỏ giọng nghẹn ngào.
Trong mắt An Nhiên, muốn diễn kịch thì phải diễn đủ, nếu không thì, đến lúc bị người khác vạch trần, lại chơi không vui nữa.
Đương nhiên Phó Quân Hoàng biết bảo bối của mình đang diễn kịch, nhưng mà cho dù là như thế, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của cô, trái tim anh vẫn bất giác thắt chặt lại.
Bách Lý Lan này, món nợ này bọn họ phải tính kỹ.
“Thiếu tướng Phó, xin hỏi về chuyện xảy ra lần này, anh thấy thế nào?” Ngay dưới tình hình bỗng yên tĩnh lại ở đây, một người phóng viên đưa micro đến trước mặt Phó Quân Hoàng, vẻ mặt căng thẳng nhìn anh.
Mặc dù anh biết mình làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng mà không làm thử một lần, ai biết sẽ xảy ra loại chuyện gì?
Tầm mắt Phó Quân Hoàng cũng không dời khỏi người Bách Lý Lan: “Chuyện này, tôi sẽ xử lý theo trình tự bình thường.”
Không ai ngờ, Phó Quân Hoàng sẽ trả lời một câu hỏi như vậy.
“Xin hỏi, Bách Lý Lan thật sự bắt cóc tiểu thư Phó sao? Nếu như không phải là bởi vì chúng tôi ngăn cản, thật sự là tiểu thư Phó sẽ lại bị cô ấy mang đi sao?” Chàng trai trẻ kia bỗng xông đến, đưa micro đến trước mặt Phó Quân Hoàng, hỏi.
Phó Quân Hoàng lạnh lùng nhìn Bách Lý Lan, toàn thân tản ra lạnh lẽo tuyệt đối: “Cảm ơn mọi người.” Đưa tầm mắt dừng ở trên người đám phóng viên.
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại trả lời tất cả vấn đề.
Cám ơn mọi người, nếu như không phải là bởi vì mọi người, anh sẽ không tìm thấy Phó An Nhiên. Cám ơn mọi người, nếu như không phải là bởi vì mọi người, Phó An Nhiên sẽ rơi vào trong tay Bách Lý Lan… Dĩ nhiên là những lời này do đám phóng viên tự bổ sung trong đầu.
Nhưng mà cũng chính vì bốn chữ này lại làm bọn họ hưng phấn.
Vừa rồi nói cám ơn với bọn họ chính là Phó Quân Hoàng đó! Con cháu nhà họ Phó Phó Quân Hoàng trong truyền thuyết! Nhân vật truyền thuyết Phó Quân Hoàng trong quân đội!
Trên thế giới này, có thể có mấy người được Phó Quân Hoàng nói cám ơn?!
Dù cho chỉ có bốn chữ này, dinendian.lơqid]on nhất định bọn họ sẽ dùng nước bọt dìm chết Bách Lý Lan.
Trong lòng Bách Lý Lan cười lạnh, thật không hổ là người nhà họ Phó, quả nhiên thủ đoạn cao minh.
Cũng ngay lúc đám phóng viên bắt đầu oanh tạc cô tới tấp thì tiếng còi cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát ngừng lại ở bên cạnh mọi người, vài viên cảnh sát cầm lệnh bắt giữ đi xuống từ trên xe, bọn họ đi đến trước mặt Bách Lý Lan, lạnh nhạt nói:
“Xin chào Bách Lý Lan, cô là nghi phạm liên quan đến vụ án bắt cóc, đây là lệnh bắt giữ của chúng tôi, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Khi đám phóng viên đang ngu ngơ nghe thấy lời nói như thế, trong nháy mắt đều điên lên.
Đây chính là hiện trường bắt giữ! Toàn bộ camera mirco linh tinh đều nhắm thẳng vào Bách Lý Lan.
“Bách Lý Lan, xin hỏi cô có gì muốn nói về tình huống như bây giờ không?”
“Về việc nhà họ Phó sắp phản kích lại cô, cô có thủ đoạn gì đối phó lại không?”
“Về việc bây giờ tập đoàn Bách Lý sắp gặp phải nguy cơ, cô có phương pháp giải quyết gì không?”
“…”
Rất nhiều câu được hỏi ra, đám cảnh sát lại không cho Bách Lý Lan cơ hội trả lời, lúc đám cảnh sát tiến lên bắt giữ Bách Lý Lan, đám vệ sĩ của cô đưa tay muốn ngăn cản, cũng ngay lúc này, một người hô lớn tiếng một câu:
“Bách Lý Lan, quả nhiên cô lợi hại, còn dám chống lại lệnh bắt giữ!” Vẫn là chàng trai trẻ tuổi kia hô lời này, rõ ràng bây giờ cậu đã hoàn toàn so kè với Bách Lý Lan.
Vài người vệ sĩ nghe thấy có người hô như thế, đương nhiên không dám có hành động gì khác, chỉ có thể nhìn Bách Lý Lan bị cảnh sát đưa đi.
Lúc Bách Lý Lan đi ngang qua Phó An Nhiên được Phó Quân Hoàng ôm vào trong ngực, cô thấp giọng nói ở bên tai cô ta:
“Phó An Nhiên, cô đừng tưởng rằng cô như vậy thì thắng.”
An Nhiên ở trong ngực Phó Quân Hoàng cong khóe môi, sao sự trả thù của cô có thể chỉ như vậy thì xong chứ? Nếu đơn giản như vậy mà xong thì cô đã không phải là Phó An Nhiên rồi.
Xe cảnh sát đưa Bách Lý Lan đi, trong nháy mắt tất cả đám phóng viên dồn tất cả đợt tấn công vào trên người Phó Quân Hoàng và Phó An Nhiên trong ngực anh, trước đó bọn họ lại nhận được tin tức, con gái nuôi nhà họ Phó Phó An Nhiên lại là vị hôn thê của Phó Quân Hoàng! Mặc dù đang trong lễ đính hôn, Phó An Nhiên chợt mất tích làm cho mọi người tầng lớp bên trên đều hỗn loạn, nhưng mà dù sao chưa đến hai ngày là tốt rồi.
Chỉ là nghe nói, nguyên nhân mất tích tại lễ đính hôn của Phó An Nhiên chính là Bách Lý Lan ra tay, là người của cô bắt cóc Phó An Nhiên, nhưng mà về phần nguyên nhân là gì, đến bây giờ bọn họ đều không biết là gì.
“Xin hỏi thiếu tướng Phó, về chuyện của tiểu thư Phó, người…”
“Vợ.” Sau khi Phó Quân Hoàng lạnh lùng ném lại hai chữ này về phía ống kính đang hướng về phía anh kia thì xoay người ôm An Nhiên lên xe.
Hai chữ này của Phó Quân Hoàng làm cho bọn họ đều hơi mơ hồ, nhưng mà rất nhanh bọn họ đã hiểu được chuyện gì xảy ra, không ngờ anh lại không thích bọn họ gọi Phó An Nhiên như vậy.
Nhưng mà sau khi bọn họ phản ứng kịp, xe của Phó Quân Hoàng và Phó An Nhiên đã chạy đi thật xa rồi.
Bọn họ rất muốn đuổi theo, nhưng mà xe của Phó Quân Hoàng nhà họ Phó, ai dám đuổi theo lộ liễu ở phía sau? Không muốn sống nữa sao?
Chỉ cần chừng này thì đã đủ để bọn họ nổ mấy ngày, lúc trước không có tài liệu thì bọn họ cũng có thể dựa vào một câu nói của người khác mà viết ra từng câu chuyện kinh thiên địa khiếp quỷ thần, hôm nay đều là chuyện xảy ra thật sự, còn không biết bọn họ muốn viết mấy thứ này đến khi nào đây!
Bây giờ vẫn nên nhanh chóng về nhà, đi viết bản thảo thật tốt!
Nhất định bọn họ phải giành truyền thông trước nhà khác, tiến hành nổ với tài liệu này trước tiên!
Bên trong khoang xe.
An Nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Phó Quân Hoàng, vẻ nhát gan và sợ hãi trên mặt An Nhiên đã không thấy đâu, chỉ còn gương mặt khôn khéo.
Cô đưa tay cầm tay anh trong tay, ngón tay nhẹ nhàng khều khều ở trong lòng bàn tay anh: “Lão soái ca, lo lắng rồi?”
Phó Quân Hoàng không nói lời nào, chỉ tiếp tục nhìn con đường phía trước, nhưng tay cầm trên vô-lăng lại nắm chặt lại.
An Nhiên biết lần này mình làm hơi mạo hiểm, nếu như đám phóng viên kia có chạy đến, nếu như không có người giúp đỡ cô thì có thể cô vẫn thật sự bị Bách Lý Lan đưa đi.
Nhưng mà nếu như cô chưa hoàn toàn nắm chắc thì sẽ không thể nào làm như vậy, cô biết anh tin tưởng cô, nhưng mà cho dù là như vậy, anh vẫn sẽ sợ hãi.
“Lão soái ca, nếu như gặp nguy hiểm, em sẽ rời đi. Anh còn chưa tin năng lực của em sao? Em chính là do anh tự mình mang ra ngoài, chẳng lẽ anh đã quên, em còn là phó đội trưởng của U Linh.” An Nhiên muốn làm dịu đề tài một chút, vậy mà ngược lại cô kéo đề tài này trở nên nghiêm túc hơn.
Phó Quân Hoàng đưa tầm mắt dừng ở trên người An Nhiên, chỉ thấy trong đôi mắt màu trà kia của cô chứa ý cười nhàn nhạt, trong ý cười còn chứa một chút áy náy.
Phó Quân Hoàng thở dài, anh đưa tay cầm tay cô trong tay mình: “Sau này, không cho như vậy.”
“Sẽ không sẽ không.” An Nhiên vội vàng trả lời: “Lần này Bách Lý Lan xong rồi, sẽ không có cơ hội vực dậy. Về phần Thiện Vũ kia, chúng ta có thể để từ từ, không gấp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...