Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Editor: Trịnh Phương.

Thật ra thì đây mới chính là điều An Cẩn Du thật sự quan tâm. Phải biết rằng, mặc kệ ở triều đại nào, mưu đồ soán vị, bị ban chết đều không phải là loại từ ngữ tốt đẹp gì. Hạ Minh Hiên dính dáng tới những từ ngữ này, chẳng lẽ lúc trước anh ta còn là một nhân vật phản diện? Sở dĩ ngay từ đầu cô đã rất đề phòng Hạ Minh Hiên, chính là vì xem người này trở thành nhân vật phản diện không rõ lai lịch, mặc dù sau đó Hạ Minh Hiên đã giải trừ nỗi lo lắng cô, nhưng tình huống hiện tại lại khơi dậy sự phòng bị của cô. Người như vậy ở chung một chỗ với Tiểu Tình thật sự tốt sao?

An Cẩn Du toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bạn thân hiển nhiên không chú ý đến, nếu thật muốn nói đến vai nhân vật phản diện mà nói, thật ra thì nhân vật phản diện chân chính phải là giáo chủ Ma giáo an vị ở bên cạnh cô cách đó không xa. orz

Hình như Hạ Minh Hiên đã sớm liệu đến việc An Cẩn Du sẽ hỏi cái này, bình tĩnh tự nhiên nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng mà nếu mọi người hỏi, vậy tôi cũng không muốn giấu giếm. Trên thực tế, tuy tôi là Tứ hoàng tử nước Hạ, nhưng kỳ thật tôi cũng không phải là con trai Hạ vương, cũng chính là phụ hoàng ta. Mẫu phi ta là Hoàng Qúy Phi Nhu gia được đồn là được phụ hoàng sủng ái nhất, nhưng kỳ thật trong lòng phụ hoàng có người khác. Lúc ấy phụ hoàng chuyên sủng người yêu, mẫu phi xấu hổ không chịu nổi, vì tranh thủ tình cảm mà sinh hạ tôi, mà thật ra thì tôi cũng chỉ là con riêng do nàng cùng hoàng thúc trên danh nghĩa của tôi tư thông." d/đ%l*Q_đ

An Cẩn Du cùng Diệp Sơ Tình không ngờ thân phận của Hạ Minh Hiên còn trộn lẫn một phần phức tạp như vậy, nhất thời cũng có chút sững sờ.


Hạ Minh Hiên thấy thế khẽ mỉm cười, không dấu vết nắm tay Diệp Sơ Tình, rồi nói tiếp: "Bởi vì có một thân phận không thể để cho người ngoài biết như vậy, lại thêm vào việc mẫu phi truyện thụ tư tưởng cho tôi từ nhỏ đến lớn, cùng với một chút lí do riêng, ngay lúc đó trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, chỉ có đứng ở đỉnh cao nhất, mới có thể không cố kỵ gì lấy được thứ tôi muốn, bảo vệ thứ tôi cần tìm, cho nên khi đó tôi mới có thể cực đoan như vậy."

Nói tới chỗ này, Hạ Minh Hiên ngẩng đầu không để lại dấu vết nhìn   An Cẩn Du một cái, lời nói xoay chuyển: "Chỉ là, hiện tại tôi đã biết cách làm của mình khi đó có chút cực đoan. Sau khi đến nơi này, tôi phát hiện ra rất nhiều điều tốt đẹp mà trước kia không thể nhìn ra. Cho nên, phần sai lầm kia…"

Đoạn văn này của Hạ Minh Hiên thật ra là mang theo vài phần cắt câu lấy nghĩa (*). Điều anh không nói cho hai người An Cẩn Du biết chính là, ban đầu, mục tiêu lớn nhất khiến anh ta mưu đồ soán vị thật ra là vì lấy được một người, muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với người kia, mà người kia vừa vặn bị anh ta ngộ nhận là Diệp Sơ Tình, nhưng kỳ thật là một người bạn tốt khác của bọn An Cẩn Du- Hạ Vũ Tình, người bị nhầm lẫn khi trao đổi linh hồn.

(*) Cắt câu lấy nghĩa: Lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý của mình.

Ngay từ lúc xuyên qua không bao lâu thì anh ta đã biết rõ chuyện này rồi, nhưng xét thấy lúc đầu anh ta đã làm một vài chuyện quá đáng bởi vì chấp niệm đối với người khác, bây giờ đối mặt với bạn bè của người ta, anh ta cảm thấy vẫn nên biến những chuyện này thành bí mật vĩnh viễn chôn dấu dưới đáy lòng sẽ thích hợp hơn. Nhất là bây giờ anh ta đã tìm được người trong lòng thật sự của mình, tất cả những chuyện đã trải qua cũng đều trở nên không quan trọng.


Diệp Sơ Tình cũng là lần đầu tiên nghe Hạ Minh Hiên nói đến những chuyện này, mặc dù trên mặt không có gì khác thường, nhưng đáy mắt cũng không tự chủ nổi lên mấy phần đau lòng, khẽ nắm chặt tay Hạ Minh Hiên.

Hạ Minh Hiên tự nhiên cũng cảm giác được điều này, nụ cười bên môi lập tức sâu hơn không ít. Di%endan^l_e+qu-yd=on

"…" An Cẩn Du nhìn bong bóng hồng giữa hai người lần nữa không coi ai ra gì mà bay lên cùng với ánh sáng chói lóa bắt đầu phát ra giống như mấy trăm cái bóng đèn chiếu sáng mù mắt người, thật là có loại kích động muốn tự chọc mù hai mắt.

Hai người kia tú ân ái có thể phân rõ tình huống có được không hả??? Chó độc thân bày tỏ hứng không nổi nha hứng không nổi.


An Cẩn Du giật giật khóe miệng, cũng không nói nữa cái gì. Nếu Hạ Minh Hiên đã nói biết việc làm ban đầu của mình quá mức cực đoan, nên biết rõ chính mình đã làm sai điều gì, tục ngữ nói đúng, biết sai để sửa, không gì tốt hơn. Huống chi, bọn họ vốn cũng không phải là người cùng một thời đại, đúng sai phải trái, lại nói bọn họ thật ra không có tư cách gì để phán xét.

Cô nghĩ cũng rất đơn giản, xác định người trước mắt không phải người xấu, mà anh ta lại đối đãi thật lòng với Diệp Sơ Tình, như vậy là đủ rồi.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, An Cẩn Du liền thu lại ánh mắt từi trên người Hạ Minh Hiên, ngược lại ném đến chỗ Niếp Quân Hạo bởi vì vừa bị bỏ rơi mà nghiêm mặt, nói: "Lại nói, anh vừa xảy ra chuyện gì?" Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt từ trên người con hổ biết cười đối diện kia, dời đến trên người của mình, sắc mặt hơi bớt giận, nhưng vẫn có chút không vui hỏi: "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"

An Cẩn Du liếc mắt nhìn Niếp Quân Hạo rõ ràng đang giận dỗi, không kềm chế không được mà dữ tợn trợn trừng mắt, cười ha ha nói: "Anh cũng không muốn nói gì với tôi? Mặc dù Minh Hiên cũng đều là người xuyên qua giống anh, nhưng anh ấy chưa từng có chuyện giấu giếm Tiểu Tình. Mà còn anh, ở nhà tôi lâu như vậy, đến bây giờ tôi đối với việc anh ai còn chưa rõ, còn nhị hoàng tử điện hạ của Tây Khương kia là xảy ra chuyện gì?" D+Đ*L/Q?Đ

An Cẩn Du nói xong cũng có chút bất mãn nhìn Niếp Quân Hạo một cái. Từ đầu đến giờ, cô đều chỉ biết là Niếp Quân Hạo là một giáo chủ Ma giáo, võ công rất tốt, thông minh tuyệt đỉnh, còn cái khác thì hoàn toàn không biết. Nếu không phải là biết người này không xấu, thì với một nhân vật không rõ lai lịch như vậy, cô đã sớm một cước đuổi đi, lúc này thừa dịp hai người Diệp Sơ Tình đều ở đây, có cơ hội thăm dò một chút thật giả của đối phương, An Cẩn Du tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Mặc dù Niếp Quân Hạo vui mừng vì An Cẩn Du rốt cuộc cũng bắt đầu thông suốt, chuẩn bị tìm hiểu mình, nhưng cũng có chút không vui về các xưng hô của An Cẩn Du đối với Hạ Minh Hiên. Nói Minh Hiên Minh Hiên, gọi con hổ biết cười đối diện đó thân thiết như vậy, gọi mình chính là Niếp Quân Hạo Niếp Quân Hạo xa lạ, cả tên họ, thật là khiến người ta bốc lửa.


Dưới sự chú ý sai lệch như vậy, Niếp Quân Hạo ôm trong lòng đầy bụng ghen tức đối mặt với chất vấn của An Cẩn Du, tự nhiên không thể nào dứt khoát thừa nhận những điều này đều là sai lầm của mình, chỉ đành phải hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, có chút bất mãn nói: "Cô lại không có hỏi ta."

An Cẩn Du: "…" Ý tứ trong lời nói của người này là, chuyện này vẫn nên tự trách mình, nhưng loại chuyện này tôi không hỏi chẳng lẽ anh không biết tự mình nói ra sao? Giáo chủ đại nhân, kiêu ngạo cũng là bệnh, phải trị!

Lời này của Niếp Quân Hạo vừa nói ra, không chỉ là An Cẩn Du có chút im lặng, Diệp Sơ Tình ngồi ở đối diện bọn họ cũng hơi cau mày lại. Đối với người đàn ông hiện tại đang ở trong nhà An Cẩn Du, thấy anh vậy mà lại dùng thái độ như vậy nói chuyện cùng An Cẩn Du thật sự có chút bất mãn. D~đ’l;q_đ

Cho nên nói, chị em tốt chính là không có đạo lý. An Cẩn Du sẽ lo nghĩ đủ đường thay cho Diệp Sơ Tình bởi vì sự tồn tại của Hạ Minh Hiên, đồng thời, Diệp Sơ Tình cũng sẽ bởi vì Niếp Quân Hạo xuất hiện, còn không ngừng bắt bẻ đối với người đàn ông có khả năng trở thành bạn trai An Cẩn Du này.

Lúc này Niếp Quân Hạo hiển nhiên không biết cũng chính vì một câu nói không tự nhiên của mình, đã đưa tới sự bất mãn cho chị em tốt của An Cẩn Du, mà hậu quả trực tiếp chính là con đường tình cảm sau này sẽ càng trở nên nhấp nhô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui