Edit: Nhật Dương
"…" An Cẩn Du nghe Niếp Quân Hạo nói nhỏ như vậy thì không khỏi 囧, đúng rồi, chiếc nhẫn kim cương giá trị này trong mắt Niếp Quân Hạo cũng chỉ là một cái vòng tròn nhỏ bình thường mà thôi, còn không bằng một cái nhẫn ngọc. Bất quá…
"Cái vòng tròn rách nát trong miệng anh được gọi là nhẫn, bằng bạc, chính là bạc trong số vàng bạc châu báu mà thời anh dùng để đúc bạc, sau này bạc khá hiếm nên cũng được xem như là một thứ rất quý. Tốt nhất là anh đừng có cầm nó chơi loạn, làm mất nó thì đoán chừng có bán hai chúng ta cũng không đền nổi đâu. Còn có, chính là…"
An Cẩn Du dừng một chút, lúng túng ho nhẹ một tiếng, hai mắt có chút tránh né nói: "Ở thời đại này, bình thường nhẫn được chia làm hai phần, một phần cho người nữ, một phần cho người nam, thường dùng cái này để làm tín vật xác định quan hệ tình nhân. Bởi vì khi một người tự tay đeo món đồ này lên tay của đối phương thì có ngụ ý là bắt nhốt đối phương. À, thì giống như tín vật đính ước ở thời các anh."
"Tín vật đính ước." Dù là Niếp Quân Hạo thì cũng bị kinh hãi khi nghe được lời giải thích này: "Tín vật đính ước ở thời đại của cô có thể tùy tiện trao đổi như vậy sao, thậm chí còn có thể tùy tiện giao cho một người đàn ông hay phụ nữ xa lạ."
Đột nhiên Niếp Quân Hạo cảm thấy anh bị người ta lừa, cũng bởi vì anh không biết quá nhiều về thế giới này, thế nhưng thiếu chút nữa bị người ta lừa đưa ra tín vật đính ước đầu tiên trong cuộc đời anh mà không hề biết, hơn nữa nếu như không phải bởi vì ngoài ý muốn thì phần tín vật đính ước này còn có khả năng sẽ rơi vào trong tay của một người phụ nữ xa lạ mà chính anh cũng chưa từng gặp qua lần nào, nghĩ đến khả năng này thì cả khuôn mặt Niếp Quân Hạo đều đen.
An Cẩn Du không ngờ Niếp Quân Hạo sẽ có phản ứng lớn như vậy, cô vội vàng cứu chữa nói: "Thật ra thì cũng không giống như anh nghĩ, đây cũng chỉ là thủ đoạn tiêu thụ mà thôi. Làm một cái ví dụ, trước khi trưởng bối của các anh đưa tín vật đính ước ra thì cũng phải có tín vật đính ước trước. Nói như vậy thì vật này đều được mua từ chỗ của thương nhân, mà thương nhân vì thúc đẩy đồ đạc của họ bán được thì sẽ tìm những người giống chúng ta để quảng cáo."
"Ý của cô là bây giờ chúng ta làm tất cả mọi thứ cũng chỉ vì để cho người khác bán được mấy thứ này nhiều hơn." Sắc mặt Niếp Quân Hạo càng thêm khó coi, cả người cũng bị bao phủ trong một đám khí đen dày đặc.
"Có thể nói là như vậy, chúng ta giúp họ bán đồ, mà anh cũng có thể mượn vật này khai hỏa sự nổi tiếng của anh, theo như nhu cầu mà thôi, ở địa phương nào cũng vậy, cho nên anh cũng không cần thiết phải khổ cừu đại hận như vậy. Còn tôi thì…" Bỗng nhiên An Cẩn Du như nhớ ra điều gì đó, vội vàng sợ hãi hô to một tiếng, "Ai nha." ////nd//////
"Làm sao vậy." Lửa giận trong lòng Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du bất ngờ sợ hãi hô to mà bị dọa không còn, lộ vẻ lo lắng hỏi.
Nào đoán được vào lúc này An Cẩn Du lại nói một câu: "Đột nhiên tôi bị bắt lên sân khấu thay cho tay cô người mẫu kia, theo lý thuyết thì tôi cũng có thể lấy được một phần thù lao trong cái quảng cáo này mới đúng. Không được, tôi phải đi nói rõ với anh Duệ trước mới được. Không nói rõ ràng trước, đến lúc đó anh ta lại tính vào tiền phụ cấp vất vả của tôi thì làm thế nào."
Vừa dứt lời, An Cẩn Du thật giống như bị đại họa giáng xuống đầu, nhìn cũng không nhìn Niếp Quân Hạo một cái đã xông thẳng đến chỗ Tô Minh Duệ đang nói chuyện với người điều chỉnh ánh sáng ở cách đó không xa, lưu lại một mình Niếp Quân Hạo đối mặt với chiếc nhẫn còn đang đeo trên ngón vô danh của anh, sắc mặt càng đen hơn.
Niếp Quân Hạo trầm mặc một lúc lâu nhưng anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương sáng choang kia, hận không thể nấu nó ngay tại chỗ.
Nhưng theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, tức giận và sát khí trong mắt Niếp Quân Hạo từ từ tiêu tán, cuối cùng biến thành những cảm xúc phức tạp khó hiểu. Anh quay đầu liếc mắt nhìn An Cẩn Du đang kích động khoa tay múa chân với Tô Minh Duệ cách đó không xa, khẽ ho nhẹ một tiếng, len lén tháo chiếc nhẫn trên tay ra giữ trong lòng bàn tay.
"Chuẩn bị xong, có thể chụp ảnh rồi. Người đâu, đều tới đây đi." Rốt cuộc thì người trong tổ chụp ảnh cũng bố trí xong vị trí của các máy chụp hình, họ cao giọng hô to một tiếng để hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Vì muốn chụp ra một khung cảnh nghệ thuật đẹp hơn cho quảng cáo mà nhóm nhiếp ảnh gia còn cố ý chọn địa điểm chụp ở một bờ biển trống trải mà yên tĩnh.
Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chói mắt, từng đám mây trắng, đối diện là biển rộng mang theo vị mặn nhè nhẹ, màu nước xanh lam đón gió vỗ từng đợt từng đợt vào bờ biển, bên cạnh đó cũng giúp cọ rửa bãi cát mịn càng thêm sạch sẽ. Nhìn từ xa, nơi biển rộng xa xôi kia, màu xanh lam của mặt biển và bầu trời hòa vào cùng một khối, trời nước một màu, đẹp không sao tả xiết.
Lúc An Cẩn Du nghe tiếng gọi thì cô vẫn đang nói với Tô Minh Duệ về chuyện thù lao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang theo gọng kính đen vừa dày vừa nặng cũng vì Tô Minh Duệ cam kết thù lao mà vui mừng tỏa sáng.
Chợt nghe được tiếng gọi, An Cẩn Du sửng sốt một chút sau đó vội cười xin lỗi Tô Minh Duệ rồi xoay người chạy trở về.
Nhưng Tô Minh Duệ lại như nhớ ra điều gì, khẽ gọi lại: "Chờ một chút."
"Hả, sao vậy anh Duệ?" An Cẩn Du ngừng bước quay đầu nhìn Tô Minh Duệ đầy nghi hoặc.
Tô Minh Duệ chạy chậm lên mấy bước đuổi theo An Cẩn Du, như có ý nhìn đôi mắt to trên mặt cô rồi nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Du, em bị cận rất nặng à?"
An Cẩn Du sửng sốt một chút mới hiểu được thật ra lời này của Tô Minh Duệ là đang hỏi mắt kính trên mũi cô, vội cười cười nói: "À, không có, cái này là đeo chơi thôi, em không có bị cận thị."
"Như vậy à." Hai mắt Tô Minh Duệ sáng lên, bất ngờ đưa tay lấy gọng kính đen che hơn nửa gương mặt của An Cẩn Du xuống, sau khi nhìn rõ đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới gọng kính thì đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, trên mặt lại cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Như vậy thì thuận mắt hơn."
"…"
An Cẩn Du sờ sờ sống mũi bất ngờ trở nên trống rỗng của cô, có chút không quen, cặp mắt kính này vốn khi mới vào công ty đã đeo, vì nghe quá nhiều về quy tắc ngầm của công ty nên tùy tiện lấy ra dùng để "phòng thân", mang lâu cũng thành thói quen, dù sao cũng không có độ, đeo lên cũng không ảnh hưởng đến công việc hằng ngày, bây giờ đột nhiên lấy xuống thì đúng là có chút không quen. Chỉ là, vừa rồi không phải nói chỉ chụp tay thôi sao, quan tâm mặt nhìn có thuận mắt hay không để làm gì, quả nhiên ý tưởng của những quái nhân làng giải trí đều khiến người ta khó hiểu.
"Anh Duệ, nếu không còn gì nữa thì em đi trước, bên kia đang thúc giục rồi."
"Còn có một việc." Tô Minh Duệ kề sát vào tai An Cẩn Du mà nhỏ giọng dặn dò, "Chắc đây cũng là lần đầu tiên Niếp Quan Hạo chụp loại quảng cáo này, nếu có thể, em tận lực hướng dẫn cậu ta một chút, để cậu ta sớm nhập vai.”
Nghe vậy thì khóe miệng An Cẩn Du không tự chủ căng ra, cái gì gọi là lần đầu tiên cậu ta quay quảng cáo, tự cô hướng dẫn tên Niếp Quân Hạo kia quay quảng cáo lần đầu cho tốt, chẳng lẽ chính cô thì không phải sao, anh Duệ, có phải anh quá coi trọng em hay không.
Chỉ là tỉnh táo, suy nghĩ kỹ một chút thì cũng đúng, dù gì thì cô cũng là người hiện đại, cũng đã thấy qua loại chuyện quay quảng cáo như vậy nhưng Niếp Quân Hạo là cổ nhân, chỉ nhìn phản ứng khi anh biết được sự thật về chiếc nhẫn cũng đủ biết, ách, không phải anh Duệ đã nhìn ra cái gì đi.
Ôm một bụng đầy nghi hoặc, trong lòng An Cẩn Du có chút không chắc gật đầu một cái rồi chột dạ xoay người chủ động đi tới kéo Niếp Quân Hạo chạy tới chỗ chụp hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...