*Đối đầu với.
Editor: Trịnh Phương.
"Cha mẹ Tiểu Tình chết gây nên đả kích rất lớn cho cô ấy, người có quan hệ họ hàng với nhà cô ấy đều quy tội cho cô ấy, không có ai muốn nuôi nấng cô ấy. Tiểu Tình không có cách nào, chỉ có thể ở nhờ nhà ông bà nội cô ấy, nhưng ông bà nội cũng không muốn thấy cô ấy, sợ bị cô ấy liên lụy, nhất là sau khi nhà cô ấy quả thật xảy ra một đống chuyện, Tiểu Du suýt chút nữa bị bọn họ coi là ngôi sao đen đủi mang điềm chết choc mà đuổi ra ngoài. Tình hình đó vẫn kéo dài đến khi tôi thi lên đại học, mình chuyển ra đây ở mới thôi. Chỉ là, những chuyện này đều không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là…"
Hai mắt An Cẩn Du rét lạnh, nhìn thẳng Hạ Minh Hiên, nói: "Kể từ sau lần tai nạn xe đó, học sinh cả trường đều biết rõ chuyện Tiểu Tình xem bói khi còn bé. Tiểu Tình bình thường mang bộ dạng sợ hãi nhưng có tướng mạo tốt nên vẫn có không ít người muốn làm bạn với cô ấy, nhưng sau khi nghe được chuyện này, rất nhiều người bắt đầu xa lánh cô ấy. Dĩ nhiên, cũng có mấy người không tin chuyện quỷ quái, nhưng về sau họ phát hiện chỉ cần đi gần Tiểu Tình một chút thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, ví dụ như đang trên bậc thang lại đột nhiên ngã xuống, sau đó liền gãy tay gãy chân, lại nói ví dụ như chỉ cần đi ra ngoài hoặc đi mua vé cùng Tiểu Tình thì người kia sẽ bị chậm chuyến xe lửa, xe hơi hoặc là máy bay, nói tóm lại là chắc chắn sẽ lỡ chuyến." D8Đ&[email protected]_Đ
An Cẩn Du thầm thở dài, rõ ràng là đang kể lại chuyện cũ cho Hạ Minh Hiên, cũng không khỏi rơi vào hồi ức, trở nên có chút thổn thức không dứt: "Cứ như vậy, những người bạn vốn khá thân với Tiểu Tình dần dần rời khỏi cô ấy. Sau khi vào đại học, người xung quanh đều chưa quen Tiểu Tình, có không ít người muốn làm bạn với cô ấy nhưng rốt cuộc thì bọn họ cũng đều giống như những người trước đó, bỏ cô ấy mà đi, nhất là những người đã từng theo đuổi Tiểu Tình."
Gương mặt An Cẩn Du lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Hạ Minh Hiên: "Lấy dung mạo của Tiểu Tình, tuyệt đối không thiếu người theo đuổi, vậy cô ấy chắc chắn phải có bạn trai từ rất sớm, nhưng anh chưa từng nghĩ xem tại sao đến khi gặp được anh mà cô ấy vẫn còn độc thân. Thật ra thì từ trước khi xảy ra chuyện ở năm cấp 3 thì vẫn có không ít người muốn theo đuổi cô ấy, khi đó bọn họ cũng giống như anh, thề thốt son sắt rằng bọn họ sẽ yêu Tiểu Tình cả đời, mong tôi giúp bọn họ nói tốt cho bọn họ hoặc là thăm dò ý tứ của tiểu Tình một chút. Nhưng khi bọn họ biết chuyện của Tiểu Du xong, không phân biệt tốt xấu liền chạy trốn còn nhanh hơn thỏ." Di3en$dan_l#e!qu+y=d0on
Nghĩ đến những con người sợ chết, những người đàn ông phản bội kia, An Cẩn Du suýt nữa cắn nát răng ngà, nhìn về phía Hạ Minh Hiên, trong ánh mắt cũng hiện lên mấy phần tàn nhẫn: "Tôi thấy Tiểu Tình bị thương, dần thất vọng, lần lượt gánh chịu sai lầm lên người mình, đau lòng cũng phẫn uất thay cô ấy. Cho nên, anh Hạ, nếu như anh không sẵn sàng đối với những chuyện có thể xảy ra khi ở bên cạnh Tiểu Tình, mời nhanh chóng rời khỏi, chờ tới lúc kết thúc lại nói anh không chịu nổi, tôi liền phải nhìn Tiểu Tình đau lòng tự trách vì anh."
Hạ Minh Hiên không biến sắc nghe An Cẩn Du nói xong câu nói sau cùng, lông mày nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ, nụ cười không chút thay đổi: "Cô nói tôi giống với những người theo đuổi Tinh nhi lúc trước, đến cuối cùng cũng sẽ bởi vì loại số mệnh hư vô này mà rời khỏi Tinh nhi, thậm chí còn có thể lấy tất cả sự đen đủi của chính mình quy thành tội cho Tinh nhi?" D$ien%d$anl0e3qu*yd9on
An Cẩn Du khẽ cười một tiếng, thoáng tỉnh táo, nhìn về phía Hạ Minh Hiên, nói: "Mặc dù tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng tôi không thể không thừa nhận, con người chính là một loại sinh vật ích kỷ, bây giờ anh dám nói ra lời thề son sắt như vậy cho tôi biết, anh không để ý. Có lẽ anh hoàn toàn xem những lời tôi nói là một câu chuyện cười, nhưng đến lúc thật sự xảy ra chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của anh, sợ là anh cũng không dám đặt những thứ lời thề non hẹn biển này ở khóe miệng nữa."
An Cẩn Du hít một hơi thật sâu, đưa ra ví dụ: "Không nói xa, hơn nửa năm trước, một tòa siêu thị và một bệnh viện trong thành phố này bốc cháy ngay trước mặt tôi và một người bạn, thế lửa khá lớn, thiêu siêu thị và bệnh viện đến nỗi một nửa nơi đó bị cháy sạch, hoàn toàn thay đổi, mà lúc đó Tinh nhi cũng đã đi siêu thị và bệnh viện. Anh tự hỏi lòng mình xem, nếu anh là người đối mặt với trận hỏa hoạn khi đó, sợ rằng anh sẽ không thể không oán hận người mang đến nguy hiểm là Tiểu Tình. Thay vì chờ đến khi xảy ra chuyện như vậy mới làm loạn, chẳng bằng hiện tại hai người liền…"
Hạ Minh Hiên trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm An Cẩn Du càng trở nên âm trầm. Mặc dù trong lòng An Cẩn Du run lên, nhưng vẫn không chịu lùi bước.
Hạ Minh Hiên nhìn người đối diện rõ ràng có chút sợ mình nhưng vẫn cố chấp đối kháng với mình, vì bảo vệ mình bạn tốt mà không lui về phía sau nửa bước, khóe môi quyến rũ cười nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói.
"Khi Tình nhi học cấp hai, cấp ba, nhà người thân mà cô ấy ở nhờ xảy ra một đống chuyện là bởi vì sau khi cha mẹ của Tinh nhi xảy ra tai nạn xe cộ mà cùng chết, mấy người hú bác cảm thấy đây là một cơ hội tốt để phân chia tài sản mà cha mẹ để lại cho Tinh nhi nên đã trở mặt với nhau, ngày ngày làm ầm ĩ, thậm chí đánh đập tàn nhẫn nên mới đổ máu. Ong bà nội của Tinh nhi không những không giúp cô ấy mà còn thiên vị chú bác mà chèn ép Tinh nhi, không chỉ đẩy tất cả sai lầm lên đàu cô ấy, còn giúp mấy người chú bác kia đoạt hơn nửa phần tài sản mà cha mẹ Tinh nhi để lại. Nếu không phải vì cha mẹ của Tinh nhi khôn khéo, đưa giấy tờ ngôi nhà này cho một người bạn tốt đáng tin tưởng của bọn họ giữ giúp, còn dặn là sau khi Tinh nhi trưởng thành mới có thể giao trả cho cô ấy, chỉ sợ hiện tại ngay cả một chỗ đặt chân cô ấy cũng không có, chỉ có thể lưu lạc nơi đầu đường."
An Cẩn Du sửng sốt, đôi con ngươi bỗng chốc trợn to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên của Hạ Minh Hiên. [email protected]!qu8y&do(n
Hạ Minh Hiên nói tiếp: "Về phần người ngã từ trên cầu thang xuống rồi gãy tay chân, có lẽ là vì người nọ vốn định đi du lịch biển cùng người nhà, kết quả bởi vì cô ấy bị thương, kế hoạch đi nghỉ phải hủy bỏ, mà không lâu sau bờ biển bọn họ muốn đi du lịch liền xảy ra sóng thần, những lữ khách tới bờ biển kia du lịch không có ai sống sót. Còn những người kia mua vé lại bị lỡ chuyến bay hoặc xe lửa thì lại càng như vậy. Mặc dù nhầm máy bay, nhầm xe có chút tiếc nuối, nhưng nếu bọn họ để ý một một chút thì sẽ phát hiện máy bay bọn họ vốn phải ngồi, không phải gặp tai nạn trên không thì cũng gặp cướp máy bay, xe lửa, xe hơi bọn họ phải ngồi cũng đều bị động tay động chân, hoặc là nửa đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ lên nhầm một chiếc máy bay hoặc một chiếc xe, lại bảo vệ cho mình một cái mạng."
"Anh…" An Cẩn Du nghe đến đó đã kinh ngạc nói không nên lời.
Hạ Minh Hiên cũng không để ý tới sự khiếp sợ của An Cẩn Du, cười nhạt nói ra câu cuối cùng: "Còn có trận hỏa hoạn ở siêu thị cùng bệnh viện vào nửa năm trước..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...