Edit: Pi sà Nguyệt
Lâm Nam dở khóc dở cười nhìn An Phách Hòa, chỉ có thể ôm cô rồi an ủi: “Em muốn có con thế à?”
An Phách Hòa khóc lóc gật đầu, nắm chặt áo anh nói, “Lâm Nam, em sợ.”
Kiếp trước, đứa bé luôn là cái khe mà cô và Lâm Nam không vượt qua được.
Cô rất muốn có đứa bé để chứng minh cô và Lâm Nam có thể hạnh phúc cạnh nhau, cô cũng có thể cho Lâm Nam một gia đình hoàn chỉnh.
Lâm Nam hôn nước mắt cô, “Xem ra anh phải cố gắng hơn rồi.”
Thật ra khi biết An Phách Hòa không mang thai, ngoài chút thất vọng ban đầu, Lâm Nam cảm thấy an tâm rất nhiều, anh không muốn Bạc Hà mang thai vào thời kỳ rung chuyển này, cũng không muốn con họ lớn lên trong hoàn cảnh này.
Nhưng nếu Bạc Hà muốn như thế thì cứ có thôi, nếu như sau này anh xảy ra chuyện thì ít ra vẫn còn có đứa bé ở cạnh cô.
Lâm Nam đặt cô lên giường, dùng bộ đàm liên hệ với phó quan của mình, “Chuyển buổi họp sáng mai qua buổi trưa đi.”
Phó quan ngac nhiên nhìn máy truyền tin, “Không phải ngài bảo…” Ánh mắt liếc nhìn vành mắt đỏ ửng của An Phách Hòa, vội chuyển lời, “Được rồi! Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.
Ngủ ngon, trưởng quan!”
Màn hình tắt ngúm, Lâm Nam bắt đầu cởi nút áo của mình.
An Phách Hòa đột nhiên cảm thấy mình là địa chủ đang nghiền ép sức lao động của người khác.
Cô vội vẫy tay, “Không không không, không cần đâu, em không gấp, chính sự quan trọng hơn.”
Lâm Nam nhìn cô, “Em khóc cũng là chính sự.”
Mặt An Phách Hòa đỏ ửng, không biết phải nhìn đi đâu.
Nhưng không lâu sau, cô không thèm nghĩ tại sao mình không có con, khi nào mới có con.
Đứa nhỏ thôi mà, thử vài lần kiểu gì chẳng có?
Ngày hôm sau Brian đến thăm, An Phách Hòa vẫn chưa dậy.
Lâm Nam chào đón cậu ta ở phòng khách.
Brian liếc nhìn phòng ngủ, lại nhìn Lâm Nam đang mặc đồ thoải mái, “Tối qua không nghỉ tốt à?”
Lâm Nam bình tĩnh uống ngụm trà, “Không phải cậu cũng thế à?”
Brian oan uổng nâng hai tay lên, “Thượng Đế làm chứng, bây giờ Joss mang thai, tớ ngoan lắm đấy.”
Lâm Nam nhìn cậu ta bừng tỉnh, hèn gì hôm qua Bạc Hà nhà anh khóc lóc nỉ non như thế, hóa ra là bị hai con hàng này thồn cẩu lương.
Anh liếc nhìn gương mặt hạnh phúc của Brian, đổi chủ đề, “Nếu tới rồi thì có định ở lại không?”
Brian ngừng cười, “Thôi đi, Lâm Nam, cậu biết tôi là thương nhân còn gì.
Tôi chỉ tính toán cái gì có lợi thôi, tôi không cao thượng tới mức quan tâm mọi người như cậu.
Tôi chỉ muốn bảo vệ người nhà của mình thôi.
Bây giờ Joss mang thai, tôi không thể ở lại.”
Lâm Nam cũng hiểu rõ cậu ta, chẳng qua bây giờ anh rất bận, cần có một người giúp đỡ, người đã có chí riêng thì không cần ép buộc.
Brian vỗ vai anh nói, “Hai ngày nữa tôi sẽ đi, có muốn dẫn An ra ngoài chơi không?”
“Không được.” Lâm Nam đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Gần đây tôi rất bận.
Tâm trạng của Bạc Hạ không ổn định, cậu chú ý một chút, đừng kích thích cô ấy.”
“Ôi.” Brian thở dài, nâng ly nhấp một miếng, “Omega vừa bị đánh dấu bao giờ cũng đa sầu đa cảm.”
Lúc An Phách Hòa tỉnh dậy thì Lâm Nam đã đi rồi, anh chỉ để lại một đoạn hình chiếu cho cô, bảo cô chú ý nghỉ ngơi, đừng nghĩ bậy.
An Phách Hòa nghĩ thấy cũng phải, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, cô và Lâm Nam sẽ có cách thôi.
Cô mở bộ đàm lên thì nhận vài bức thư.
Có của Joss, chắc là hẹn cô ra ngoài đi chơi, cô không muốn làm bóng đèn nên từ chối luôn.
Kéo xuống dưới thì thấy thư từ phòng nghiên cứu giáp máy, bảo cô đến phỏng vấn.
An Phách Hòa rất vui vẻ, có chuyện để làm thì không nghĩ bậy nữa, cô thay một bộ váy vàng nhạt trong tủ quần áo, trông cô rất trẻ trung.
Phỏng vấn mà, phải có chút tinh thần tí.
Nhưng lúc cô đến phòng nghiên cứu mới biết mình chọn sai rồi.
Người nơi này chỉ mặc đồ hai màu — đen và trắng.
Người phụ trách thấy cô thì hơi cau mày bất mãn, “Người chỗ chúng tôi rất xuất sắc, không dựa vào màu sắc quần áo.”
An Phách Hòa mở lại bức thư mới phát hiện có dòng chữ nhỏ cuối cùng ‘Làm phiền mặc đồ chính thống khi phỏng vấn’, cô nở nụ cười ngại ngùng, “Ngại quá, tôi xin lỗi, sau này sẽ chú ý.”
Nhân viên tiếp tân bất mãn dẫn đường, chỉ nói nhỏ một câu, “Còn không biết có lần sau không.”
Đến phòng phỏng vấn, An Phách Hòa cảm thấy mình thất bại rồi.
Nguyên nhân không có gì khác, trong năm người phỏng vấn có một tên là Tu Tư.
Đến cũng đến rồi, An Phách Hòa chỉ có thể nhắm mắt ngồi xuống.
Người phỏng vấn Vương lật CV của cô, “CV của cô… không có gì đặc sắc hết.”
“Tôi là thành viên đội cơ giáp sư giành chức vô địch Ranke.” An Phách Hòa muốn tranh thủ một chút.
“Ồ… Nghe bảo bảo lúc đang thi đấu bị người đòi đánh dấu nên lùi trước.” Người phỏng vấn Vương cười nhạo, “Cũng phải, cơ giáp sư omega luôn thế mà.”
An Phách Hòa nắm chặt váy, người này có ý làm khó cô.
Người phỏng vấn như vậy thì không cần làm cũng được.
Cô đang định rời đi thì nghe thấy Tu Tư nói, “Waldorf, trước kia tôi đã thi đấu với An Phách Hòa, còn thua dưới tay cô ấy đấy.”
Waldorf cảm thấy hứng thú, đưa tay lật CV của cô, “Một Omega của St.
Mary…”
Tu Tư cười, “Cô ấy còn là học trò của Clythen đấy.”
Tay Waldorf run nhẹ, Clythen là nam thần của ông ta, là ánh sáng mà ông ta không thể chạm được, đây là học trò của ông ấy ư? Ông ta ngẩng đầu nhìn thẳng An Phách Hòa, có lẽ cô gái này sẽ làm ông ngạc nhiên đây.
“Nếu không để An Phách Hòa tham gia nhóm của tôi đi, chúng tôi quen biết, cũng tiện.” Tu Tư đề nghị.
An Phách Hòa không biết Tu Tư nghĩ gì nhưng cô cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Waldorf đồng ý, “Được rồi, sĩ quan An, hi vọng cô làm tôi thỏ mãn, đừng làm mất mặt đại nhân Clythen đấy.”
Mang thầy ra….khiến cô không thể từ chối được.
An Phách Hòa bắt đầu làm việc hàng ngày, Tu Tư đúng kiểu trả thù riêng trong công việc luôn, hoàn toàn không cho cô tiếp xúc tới kỹ thuật, gã bắt cô làm mấy trò vận chuyển vật liệu.
Cô không thể đụng vào phòng thí nghiệm, chỉ được làm việc theo sức người, An Phách Hòa cảm thấy cơ thể mình đau đớn khi đi ngủ luôn.
Lúc tiễn Joss, Joss và Brian còn trêu cô bị Lâm Nam ‘chơi’ cả đêm đến mức cả người không ổn.
An Phách Hòa khổ không biết nói sao, cô trông yếu ớt nhưng lại rất bướng bỉnh, không làm cho mình thỏa mãn thì dù có khổ cũng ngậm mồm.
Mặc dù Lâm Nam ở nhà rất ít nhưng vẫn phát hiện sự khác thường của An Phách Hòa.
Khi nào cũng ngáp, viền mắt thâm nặng cứ như rất mệt.
Trên người toàn vết bầm, hơi khom lưng giơ tay sẽ nhe răng vì đau.
Lâm Nam cẩn thận hỏi cô nhưng An Phách Hòa luôn đổi sang chuyện khác.
Anh chỉ có thể nhờ phó quan của mình điều tra xem An Phách Hòa có chuyện gì.
Đêm khuya, An Phách Hòa đã ngủ say.
Lâm Nam ngồi trong phòng sách đọc thông tin mới nhận được.
Tu Tư… Sau khi về anh quá bận nên đã quên tên này, không dám gã dám xuất hiện cơ đấy.
Anh đứng dậy đổi đồ tác chiến, mở cửa sổ trốn vào trong bóng tối như bóng ma.
Tu Tư ở tầng năm, rèm cửa sổ hơi kéo lên để ánh trăng bên ngoài chiếu vào.
Lâm Nam thuận thế đạp lên phần gạch nhô ra, bò lên rồi im lặng mở cửa sổ nhà gã.
Vừa vào bên trong đã cảm nhận có gì đó không ổn, trong phòng khách toàn là quần áo ngổn ngang, anh còn nghe thấy giọng nói kỳ quái trong phòng ngủ.
Lâm Nam men theo giọng nói, cầm súng đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng là hai thân thể đang quấn lấy nhau, mùi hương âm thanh này không lạ gì với Lâm Nam cả.
Hai người đang sung sướng không để ý tới người đang đứng ở cửa.
Beta ở trên hưng phấn thở gấp, “Lúc trước không phải cậu bảo giới thiệu An Phách Hòa à? Sao bây giờ ngày nào cũng cho cô ta làm công việc vận chuyển cực khổ thế?”
Alpha bên dười rên rỉ thở dốc, “A, trước kia cô ta ở trong tổ vận chuyển.
Chỉ là… một con gà, a… Waldorf! Còn… còn tưởng mình là Phượng Hoàng chắc? A…”
Waldorf cười ha ha nhìn Alpha đang rên rỉ dưới người mình.
Cho dù là một Beta xuất thân hèn mọn thì sao chứ? Ông ta dựa vào tài hoa của mình ngồi lên vị trí này, thậm chí còn khiến cho Alpha nằm dưới người mình cơ.
Trong giây phút hoảng hốt, người dưới thân biến thành bộ dáng của Clythen, ông ta lưu luyến vuốt ve, kích động nói, “A… Clythen đại nhân, tôi yêu ngài ~”
Ống súng lạnh lẽo chạm vào cổ ông ta làm nhiệt huyết của ông ta nguội dần.
“Ai cho phép các người nhắc đến tên của Bạc Hà và Clythen?”
Tu Tư vừa nghe giọng của Lâm Nam thì tỉnh táo lại, vội kéo chăn cạnh người để che người mình.
Gã kinh hoàng nhìn gương mặt lạnh của Lâm Nam, “Lâm… Anh đến tìm em à?”
“Là mày làm đúng không?” Giọng Lâm Nam trở nên lạnh lẽo, “Bởi vì mày nên Clythen mới bị bắt, đúng không?”
Tu Tư sửng sốt một lát rồi cười điên cuồng, “Haha, anh đến đây là vì chuyện này ư?! Em không quan tâm đến sự sống chết của Clythen! Em muốn anh và An Phách Hòa chết đi! Em không có được thì An Phách Hòa đừng mơ…”
Hắn chưa kịp nói hết thì tiếng súng vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Lâm Nam ngạc nhiên nhìn Waldorf, ông ta cầm súng, cả người run rẩy vì kích động, “Hóa ra là vì tiện nhân mày…”
Tu Tư mở to mắt nhìn Waldorf, trước khi chết, gã không nghĩ ra ý do tại sao người mê muội cơ thể của mình lại có thể nổ súng vào người mình không chút do dự nào.
Lâm Nam cất súng, xoay người rời đi, anh bị bệnh thích sạch sẽ, không muốn ở chỗ bẩn thỉu này thêm giây nào nữa.
Hôm sau An Phách Hòa tỉnh ngủ thì nghe được chuyện hot.
Thì ra người đứng đầu viện nghiên cứu Waldorf và Tu Tư cấu kết với nhau, hôm qua hai người có tranh chấp ở nhà Tu Tư, Waldorf bắn chết Tu Tư, sáng nay đã bị bắt đi.
An Phách Hòa nhảy nhot tưng bừng trong phòng làm việc của Lâm Nam, hơi thổn thức trong lòng, chỉ một tối ngắn ngủn nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng cô có chuyện vui vẻ hơn muốn chia sẻ với Lâm Nam.
Viện trưởng mới của viện nghiên cứu vừa gửi thư cho cô, hi vọng cô có thể nhận vị trí của Tu Tư, phục trách việc nghiên cứu hệ thống giáp máy mới.
Lâm Nam gõ gõ bàn, “Hình như em chưa nói với anh chuyện em đến làm ở viện nghiên cứu đấy.”
“Ôi, là vì muốn cho anh bất ngờ mà.” An Phách Hòa chột dạ đi tới, hôn lên má anh, “Em phải đi làm rồi, anh ở nhà phải ngoan đấy!”
Lâm Nam nở nụ cười nhìn An Phách Hòa nhảy nhót ra ngoài cửa.
Anh trở lại phòng làm việc, cầm bộ đàm bấm một dãy số, “Viện trưởng Bùi, cảm ơn ông đã nghe theo đề nghị của tôi.”
Người bên kia cười ha ha, “Cho dù cậu không đề nghị thì tôi cũng định làm thế.
Tôi cảm thấy giáp máy nhỏ của sĩ quan An có chung dòng suy nghĩ với việc sửa chữa giáp máy.
Tôi rất mong đợi sự gia nhập của cô ấy đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...