Edit: Pi sà Nguyệt
Lúc hai người trở lại Hỏa Lam Cầu mới biết thế cục bây giờ căng thẳng cỡ nào.
Ngoài việc làm một cơ giáp sư tài giỏi, Clythen còn là một nhà ngoại giao thiên tài.
Sự mất tích của ông khiến hai phe lớn tách ra, mâu thuẫn cũng lớn hơn.
Bởi vì nhà họ Lâm đứng ở phái chủ chiến khiến Lâm Nam đứng ngay đầu ngọn sóng, bị phái chủ chiến đề cử làm thiếu tá, trực tiếp nhận người của Clythen.
Đây cũng là quyết định của Clythen, ông đã viết di thư của mnfh từ trước.
Nếu ông gặp chuyện gì thì hi vọng đám bạn già của mình có thể đề cử học trò của ông lên.
Cho dù tranh luận rất lớn nhưng sau khi Lâm Nam lên ngồi vị trí của ông, anh bắt đầu đưa ra những kế hoạch nghiêm khắc để huấn luyện mọi người chiến đấu với người Qatar, lúc này mới có chút hiệu quả.
Sự mâu thuẫn kia cũng bị đè ép xuống dần.
Đến hoàn cảnh thoải mái an toàn khiến di chứng sau khi động dục bắt đầu hiện rõ, cả người An Phách Hòa đau đến mức rã rời.
Có lần Lâm Nam tình cờ về sớm, An Phách Hòa sẽ làm nũng để anh xoa cho mình.
Có lúc xoa xong hai người đấu một trận.
Bởi vì tình huống như này, Lâm Nam bắt đầu thử nghiệm việc giữ khoảng cách với AN Phách Hòa, bởi vì anh quá bận, một khi hai người bắt đầu xoạc nhau thì sẽ triền miên cả đêm.
An Phách Hòa lại thích để lại dấu vết trên người anh.
Điều này làm anh cảm thấy lúc mình đưa ra quyết sách, uy nghi của anh sẽ giảm đi một chút.
An Phách Hòa biết áp lưc của anh gánh rất lớn, có lúc cô tỉnh lại giữa đêm sẽ phát hiện Lâm Nam đang ngồi trước bàn làm việc đọc tài liệu.
Cô biết, ngoài việc muốn lấy được sự tán thành, Lâm Nam càng muốn ổn định thế cục hiện tại.
Từ lúc Lâm Nam đứng vững trong quân bộ, cơ hội gặp mặt của hai người ngày càng ít.
An Phách Hòa không gặp Lâm Nam ba ngày rồi.
Nghe bảo đã điều tra được việc kết minh của người Qatar và người Duy Tát, liên minh hai quân đang đánh về phía Hỏa Lam Cầu.
Không biết có phải do người Duy Tát gia nhập hay không mà người Qatar không sử dụng kỹ thuật xuyên không gian xuất quỷ nhập thần kia nữa, điều này làm người Đế Quốc thở phào nhẹ nhõm.
An Phách Hòa ở nhà một mình rất chán nên xin về làm ở hậu cần, yêu cầu tham gia tổ nghiên cứu giáp máy đời thứ bảy.
Bởi vì giáp máy đời thứ bảy cần giúp đỡ Alpha kiểm tra tinh thần lực để nắm giữ nên họ tìm tới Lâm Nam.
Lâm Nam vui vẻ đồng ý, yêu cầu duy nhất của anh là muốn sử dụng con chip của Phong để làm giáp máy đầu tiên của đời số bảy.
Việc gia nhập vào nhóm này có thể phát huy sở trường của cô, mặt khác, cô có thể gặp được Lâm Nam.
An Phách Hòa đang đợi lời chấp nhận của đội hậu cần thì nhận được tin của Joss, bảo là chiều nay sẽ đến Hỏa Lam cầu.
An Phách Hòa xem thời gian thì thấy không bao lâu nữa Joss sẽ đến, vậy nên thay đồ rồi ra ngoài.
Lúc đến cảng, hai omega lâu ngày không gặp nhau ngửi được mùi hương không bình thường trên người đối phương.
An Phách Hòa nhìn Joss với ánh mắt hài hước, được đấy! Lúc trước bảo cô đã tiêm thuốc ức chế, sao giờ đã bị đánh dấu rồi? Chậc chậc, xem tư thế này có vẻ như đang chơi lưu manh rồi!
Chân Joss hơi mềm nhưng cô không muốn thể hiện trước mặt An Phách Hòa.
Cô cố gắng đi bình thường tới ôm cổ An Phách Hòa, “Ôi, chúc mừng nhé, đã ngủ với Lâm Nam rồi ha.”
“Ha ha.” An Phách Hòa liếc nhìn cô, “Như nhau, thế ai ngủ cậu thế?”
Joss không tự nhiên, cô hất tóc đầy kiêu kỳ, ho khan một tiếng, “Người muốn ngủ với tớ xếp hàng tới tinh cầu khác cơ, chỉ tìm đại một người giải tỏa nhu cầu cơ thể thôi.”
Tùy tiện tìm một người giải tỏa nhu cầu rất hợp với phong cách của Joss, hơn nữa, người nắm quyền công ty lớn kia sẽ không đến tiền tuyến này đâu ha.
Mặt An Phách Hòa trở nên khó coi, omega luôn có sự phục tùng và ỷ lại Alpha đã đánh dấu mình.
Xem ra đường tình cảm của Joss khá nhấp nhô rồi!
Cô đang buồn bực thì thấy một người xuống phi thuyền, mái tóc bạc rất chói mắt, trên tai là bông tai phản chiếu, áo hở cổ màu đỏ cùng quần jean rách, đi thêm đôi giày gắn đinh kia khiến An Phách Hòa không dám nhìn thẳng.
Nhưng người này là người quen cũ, là Brian.
Theo tính của Joss, chỉ cần thấy Brian thì kiểu mày không chết thì tao chết.
Nhưng trông cậu ta có vẻ rất rạng rỡ á! Hai người còn đi chung một phi thuyền! Chuyện quái gì thế?
Brian thản nhiên đi tới dưới gương mặt kì dị của An Phách Hòa.
Cậu ta tự nhiên ôm eo của Joss, mà cô nàng Joss không biết xấu hổ kia ngã nhào vào lòng cậu ta.
Cho dù kẻ ngốc cũng biết hai tên này xảy ra chuyện gì.
“Này, Lâm khỏe không?” Câu ta nói xong rồi nở nụ cười xấu xa, “Chắc là tốt lắm, mùi hương trên người cô… đúng là rất đậm đó.”
Bây giờ tới phiên An Phách Hòa ngại ngùng, cô nhìn cặp đôi nói chuyện không chọn trường hợp này, cặp đôi chỉ giỏi thồn cẩu lương, nghĩ đến một khả năng: “Biran, tên của cậu… là gì thế?”
Brian nhìn cô ngạc nhiên nhưng vẫn thản nhiên đáp, “Lâm chư anois với cô à? Tôi là Brian Yaren.”
An Phách Hòa: “…”
Quả nhiên mấy rumor đều là hàng giả mà! Cứ bảo người nắm quyền nhà Yaren là một người có nội hàm, cao quý và khiêm tốn gì đấy! Người trước mắt này á, dù có cách trăm vạn năm ánh sáng vẫn ngửi thấy mùi động dục đấy nha chị em!
Joss hoàn toàn không quan tâm gương mặt cứng ngắc của An Phách Hòa, cô hạnh phúc ôm eo Brian, “Trước kia tớ ngây thơ quá rồi.
Brian vẫn luôn giúp đỡ tiền tuyến đó.”
Brian vuốt tóc cô đầy yêu thương cưng chiều, “Lúc trước anh vẫn luôn quan tâm tình huống của em nên mới cho người đi hỏi thăm khắp nmowi, biết trạng thái của em không tốt mới chạy từ xa đến hiến thân đấy.”
Joss ngại ngùng đập ngực cậu ta, “Anh xấu quá.”
“Anh có thể xấu hơn đấy ~ Tối nay có muốn thử chút không?~”
An Phách Hòa, “…” Chồng ơi, anh đâu rồi? Mau dẫn em về nhà đi QAQ
Lúc ba người ăn cơm ở nhà hàng, An Phách Hòa nhìn hai người dính sát nhau kia, gõ bàn nói, “Nè, chú ý một chút, đang ở ngoài đấy.”
Joss bất mãn lấy cái muỗng Brian đút cho mình, “An, có thể tớ sẽ lùi về sau với Brian.”
An Phách Hòa, “?!!”
Joss vẫn luôn có một trái tim của Alpha, lý tưởng của cô là trở thành nhân vật lớn được vạn người kính ngưỡng, mặc dù khả năng làm được rất khó nhưng cô rất chấp nhất với điều ấy.
Bây giờ chỉ ngủ với một tên đàn ông thôi mà! Bỏ qua thiệt á hả?
Joss hạnh phúc vuốt bụng, “An, tớ có con rồi, tớ sắp làm mẹ.”
An Phách Hòa sợ tới mức muỗng tới miệng rớt xuống, cô nhìn Brian đắc ý ngồi cạnh… Đúng là máy gieo hạt á, hai người mới ở cạnh nhau bao lâu mà có con rồi?
Cô vừa cảm thấy vui cho Joss, vừa có một cảm xúc khó nói tên.
Cô và Lâm Nam… vẫn không làm biện pháp bảo vệ, hai người dằn vặt nhau lâu thế rồi thì có con chưa nhỉ? Lần nào Lâm Nam cũng thích ôm cô sau khi chịch xong.
Cho nên….
Cô có thai chưa nhỉ?
An Phách Hoa cảm thấy tim mình đập rất nhanh khi nghĩ vậy, cô kích động không thôi.
Cô vội đẩy đồ ăn ngọt ra xa một chút, mang thai không thể ăn đồ lạnh.
Joss và Brian chỉ thấy đối phương nên không để ý tới sự khác thường của An Phách Hòa.
Bọn họ tính ở đây vài hôm để gặp bạn cũ rồi rời đi.
Buổi tối, An Phách Hòa tạm biệt hai người, sau khi vào nhà mà quân bộ phân cho Lâm Nam, lát sau cô lại lén chạy ra ngoài.
Cô mang kính râm và khẩu trang, kích động mua hộp thử thai ở tiệm thuốc.
Nhân viên cửa hàng không ngạc nhiên, thế cục đang căng thẳng, mọi người chọn cách kia để thả lỏng bản thân, bao cao su khắp tinh cầu bán hết rồi nên việc mang thai cũng trở nên dễ dàng hơn.
Buổi tối, sau khi Lâm Nam về nhà thì phát hiện đèn trong nhà chưa tắt.
Anh vốn định hôn An Phách Hòa chúc ngủ ngon như thường lệ, ai ngờ vừa đẩy cửa phòng ra thì không thấy ai trên giường, chỉ có một hộp que thử thai lớn để trên giường.
Anh cầm hộp suy nghĩ, sau đó móc sách hướng dẫn bên trong ra đọc cẩn thận, cuối cùng cũng hiểu rõ công dụng của thứ này.
Anh nghiêm túc cầm hộp suy nghĩ, sau đó nghe thấy tiếng khóc thút thít trong phòng tắm.
Anh đặt hộp xuống giường, cởi áo khoác, xắn tay áo lên rồi đi vào.
Đẩy phòng tắm ra thì thấy An Phách Hòa đang ngồi trên bồn cầu, cầm que thử thai khóc lớn.
Cô ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng mở cửa, con mắt sưng lên vì khóc trông rất đáng thương.
Lâm Nam cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, anh run rẩy hỏi, “Mang thai rồi?”
An Phách Hòa chảy nước mắt đưa que thử thai cho anh, Lâm Nam cầm rồi nhìn, chỉ có một gạch.
An Phách Hòa ngồi trên bồn cầu khóc lớn, “Xong rồi, Lâm Nam, có lẽ lúc trước em nhầm rồi! Có phải em không thể mang thai không?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...