Ông Trùm Hắc Đạo Mưu Kế Sâu
Đường Hi ngủ một mạch rất thoải mái, bên cạnh còn là "gương mặt của tạo hóa" - Lạc Kình!
Cô và hắn ngủ với nhau riết cũng thành quen, lúc trước cô còn bài xích, nhưng giờ thì cũng quen "hơi" của hắn luôn rồi! Cũng không màng đến việc Lạc Kình hay ôm cô lăn qua lăn lại khi ngủ - thật sự coi mình là gối ôm!
Ngủ sướng rồi cô không muốn nướng nữa, nhẹ nhàng, lấy cái áo của Lạc Kình vắt bên giường khoác lên.
Cô thở dài thầm nghĩ: "Sao mình có thể quên là đang khỏa thân nhỉ???? Tức chết đi được! Vậy là cả tối hôm qua hắn ăn đậu hủ của mình đã đời luôn rồi!"
Lê bước ủ rủ vô phòng tắm....
1...
2...
3...
"Áa! Á! Lạc Kình! Trời ơiiii!
Lạc Kình đương nhiên đã tỉnh từ lúc Đường Hi bắt đầu nhúc nhích rồi, chỉ là đang muốn coi cô phản ứng như thế nào sau khi vào phòng tắm.Thật vui đấy! Lần sau có cơ hội sẽ tiếp tục!
Còn Đường Hi ở trong phòng tắm xém tý là đứng không vững nữa.Cái lưng của cô! Đây là ý gì???Trên lưng cô đã không còn thấy rõ những vết sẹo cũ nữa, đúng theo ý cô rồi.
Nhưng mà đây không phải hình mà là chữ! Cái chữ này nghĩa là "LẠC KÌNH"
Cô chạy một mạch ra ngoài để nhanh chóng hỏi cho ra lẽ chuyện này. Nhưng cô đã quên một điều nha~
"Lão đại! Anh dậy ngay cho tôi! Tôi biết anh tỉnh từ lâu rồi! Có chuyện gì đã xảy ra với cái lưng của tôi vậy hả??"
Cô cứ ở trên giường mà lay lay Lạc Kình, đến khi mà hắn mở mắt ra mà không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô thì cô mới vỡ lẽ: "Cô không có mặc áo!!"
"Á! Lưu manh!"
Cô vội vàng chạy như bay vào phòng tắm, còn Lạc Kình rất từ bi mà nói vọng vào:
"Sao em vội thế? Coi chừng té!" Ha ha thật vui mà!
Đúng là ngốc nghếch! Hắn... Đã có "phản ứng"! Em mà cứ như vậy thì đừng trách tôi đấy!
- ---------------
"Ăn sáng đi!" Thấy cô không ăn mà chỉ lấy đũa chọc chọc phần ăn của mình, hắn không nhịn được mà lên tiếng.
Cô vẫn không có phản ứng gì, mặt hậm hực mà thở khí lạnh!
Lạc Kình mỉm cười cố bắt chuyện với Đường Hi:
"Tôi thấy cũng đẹp đó chứ!"
Cô lúc này đã không nhịn được nữa, buông cả đôi đũa đang cầm trên tay ra, phồng mang trợn má mà rống lên:
"Anh vẽ thì đương nhiên là anh thấy đẹp rồi!"
Thấy cô đã có phản ứng, hắn lại dùng bộ mặt lạnh của mình để "trấn áp":
"Đừng quên đây là hình phạt dành cho em! Yên lặng mà dùng bữa đi!"
Cô mặc dù đang tức giận nhưng nghe hắn nói vậy cũng đành ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa.
Thú thật thì chữ hắn viết rất đẹp, làm hình xăm cũng không có gì không được. Nhưng mà nếu người ta thấy thì biết nói thế nào??Lỡ như họ nghĩ mình cuồng hắn ta thì toi!
Đám Joker nhìn quài thành quen, cũng không lấy làm khó hiểu khi lão đại của họ thiên vị Đường Hi. Cái mà làm bọn họ chấn động hôm nay là: lão đại của họ cười nhiều quá! Chỉ riêng trên bàn ăn thôi thì cũng cười mấy lần rồi, nếu tính trong phòng ngủ khi nãy chắc còn hơn...
Nhưng bọn hắn đang chờ cơ hội để nói chuyện riêng với Đường Hi. Dần dần họ càng thấy lão đại không thể dứt cô ấy rồi, nếu là vậy thật thì Đường Hi sẽ là điểm yếu trí mạng của lão đại. Cho dù Đường Hi có là sát thủ cao cấp nổi tiếng như hiện tại vẫn không là gì so với những nguy hiểm mà tương lai có thể dối mặt.
Nếu đã như vậy thì cô ta càng phải yên phận một chút. Ví như hôm qua cô ta không nghe lời mà đi lên máy bay, lúc đó nếu cô ta gặp nguy thì lão đại sẽ làm gì, phần hiều sẽ vì cô ta mà lao đao một phen!
"Lão đại! Thuộc hạ vừa báo tin rằng Ma Thần mất tích!" Joker đợi hai người kia "bắn tim" qua lại xong mới bẩm báo chuyện đại sự.
"Mất tích?" Đường Hi kinh ngạc hỏi lại, sao dễ mất tích thế? Cô còn chưa được thấy mặt hắn nữa mà, nghe nói hắn đẹp trai không thua Lạc Kình đâu!
"Phải! Chỉ có bấy nhiêu thông tin thôi!" Dẫu sao cũng là bang phái lớn, thông tin phải luôn được bảo mật tuyệt đối!
Lạc Kình từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, đến khi nhìn qua Đường Hi thì thấy cô giương ra vẻ mặt tiếc nuối. Hắn lại nhíu mày không vui:
"Sao nhìn em tiếc nuối thế?"
Bị hỏi tới làm Đường Hi không biết nói sao, cứ ú ớ mãi.
Thấy vậy Lạc Kình lại tiếp tục giở giọng đe dọa:
"Nếu để tôi biết em muốn nhìn thấy mặt hắn thì đừng trách!"
Đường Hi giật mình trong lòng: "Sao hắn biết nhỉ?? Đáng sợ thật!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...