Editor: Quỷ Quỷ
Lý Duệ đã cởi áo ném xuống đất, thân dưới vẫn chỉnh tề, chỉ là cả người đang ghé vào sát người Triệu Việt Thâm, lúc này khoảng cách càng lúc càng gần.
Bộ dáng có chút chật vật, anh ta nhặt áo phông từ dưới đất lên, nhanh chóng mặc vào, lúc này mới cảnh giác nhìn An Mộc là Lương Vi Ái.
Lương Vi Ái nhìn mặt Lý Duệ, sợ ngây người, “Anh, anh!”
Lý Duệ nhìn bọn họ, rồi lại quay lại nhìn Triệu Việt Thâm, ho khan một tiếng, “Tôi tới thăm Tiểu Thâm một chút, không có ý gì khác, tôi đi trước đây.”
Nói xong liền cúi mặt đi nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng anh, An Mộc cho rằng…Ài thật là nhát gan!
Đây không phải là đang bảo vệ danh dự cho Triệu Việt Thâm sao?
Rõ ràng Triệu Việt Thâm là tiểu thụ, là tiểu thụ đó!
Diệp Đồng Đồng vẫn còn ngây người, miếng chuối trong miệng vẫn chưa nhai hết, nhìn Triệu Việt Thâm một lúc lâu rồi mới nuốt xuống, “Hóa ra, anh là một tiểu thụ?”
Triệu Việt Thâm lại càng hoảng sợ hơn, nhô đầu từ trong chăn ra, nhìn ba người lắp bắp, “Tôi, tôi…”
Trong mắt anh tràn đầy sự hoảng hốt, vô cùng lo sợ rằng mọi người sẽ vì chuyện này mà không ưa anh.
Hành động tiếp theo của Diệp Đồng Đồng còn khiến Triệu Việt Thâm còn kinh hoảng hơn.
Diệp ĐỒng Đồng đi tới ngồi bên mép giường, đặt tay lên vai anh, “Ăn đồ ăn của anh mãi tôi còn đang ngại mồm, nhưng giờ tôi không cần phải lo lắng nữa! Tôi quyết định, sẽ phong cho anh làm bạn thân của tôi!”
Triệu Việt Thâm:…
An Mộc:…Chưa bao giờ gặp người nào vô duyên như vậy!
An Mộc thấy Triệu Việt Thâm đang rất rất xấu hổ, bèn nói, “Chúng tôi không kỳ thị tình yêu đồng giới, thật đấy!”
Triệu Việt Thâm liền cảm thấy nhẹ nhõm không ít, nhìn Lương Vi Ái.
Sắc mặt Lương Vi Ái có chút quỷ dị, nhìn Triệu Việt Thâm rất lâu, không nói gì.
Triệu Việt Thăm buồn bã cụp mắt xuống.
Các đồng nghiệp trong đoàn làm phim này, đều là những người phóng khoáng hiếm thấy, tính tình rộng rãi, mọi người chưa từng đố kỵ lẫn nhau, sống hòa thuận với nhau như người một nhà.
Phim đóng máy rồi, mọi người đều biết rằng sau này sẽ không có một đoàn làm phim nào có thể hài hòa như vậy nữa, ai cũng lưu luyến không rời.
Triệu Việt Thâm là một người trọng tình cảm, thấy vẻ mặt của Lương Vi Ái, anh cho rằng đối phương không còn cảm tình với mình nữa, liền cảm thấy vô cùng buồn bã.
Khóe miệng Lương Vi ái giật giật, vẫn không nói gì.
An Mộc biết có người kỳ thị tình yêu đồng giới, dù sao Hoa Hạ cũng không cởi mở như ở nước ngoài, cô vỗ vỗ vai Lương Vi Ái, để mọi người không phải ở đây xấu hổ thêm nữa, thẳng thắn nói, “Chúng tôi đi trước, anh nghỉ sớm đi.”
Triệu Việt Sâu hiển nhiên nhẹ nhõm thấy rõ.
Ba người rời khỏi đí, Diệp Đồng Đồng vẫn còn đang nhai thức ăn, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng, An Mộc nhìn Lương Vi Ái, muốn nói lại thôi.
Ba người đi dưới bóng cây trên con đường nhỏ, Hoành Điếm giờ đã trở nên rất đẹp, kiến trúc cũng hiện đại hơn, hai hàng liễu hai bên đường rủ xuống, thời tiết đẹp thực sự làm tâm trạng tốt lên không ít, Đế đô khói bụi mù mịt không thể so sánh được với nơ này.
Nếu Đế đô không có Phong Kiêu, An Mộc cũng không muốn trở về, không khí ở C thị trong lành hơn nhiều.
Ở vùng sông nước Giang Nam, con người đều thả lỏng, vui sướng dễ chịu.
An Mộc ngẩng đầu, xuyên qua bóng cây nhìn về phía xa xa, là hình dáng tuyệt đẹp của hoàng cung, vừa to lớn lại cổ kính, khiến suy nghĩ của con người có thể mở rộng hơn nhiều.
Đang đắm chìm vào khung cảnh, đột nhiên Lương Vi Ái nói, “Thực ra, tôi không hề khinh thường Triệu Việt Thâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...