Editor: Tuna
Phong Tử Khiêm giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy, không biết bị người đưa tới chạy đi đâu.
Mà tin tức điều tra về Phong Tư Nguyệt cũng đã có, Phong Tư Nguyệt lúc ấy từ Phong gia cầm một số tiền, đi ra nước ngoài làm phẩu thuật thẩm mĩ, vốn định làm thành một đại mỹ nữ, kết quả giải phẫu thất bại, sau đó liền không có tin tức.
Dù sao cũng là ở nước ngoài, điều tra một người đúng là không có nhanh chóng bằng trong nước, cho nên sự tình của Phong Tư Nguyệt, cũng liền kéo dài không kỳ hạn.
An Mộc trong khoảng thời gian này vội vàng quay ‘Thiên trường địa cửu’.
Những suất diễn tương đối nguy hiểm đều đặt ở cuối cùng, bởi vì bây giờ tuy rằng là mùa hè, nhưng lại là mùa dễ phát dịch bệnh, nếu bị thương ở trường quay, hoặc là gặp mưa sinh bệnh, đều sẽ ảnh hưởng tiến trình.
Cho nên đạo diễn mới có thể đem những cảnh đó dồn hết về phía sau.
Dù sao, quay phim xong rồi liền kết thúc, bị thương hoặc là sinh bệnh…… Khụ khụ, nói như vậy có chút vô nhân tính, nhưng mà thân là diễn viên, đây cũng là một loại tu dưỡng chức nghiệp.
An Mộc đối với an bài này không có bất luận dị nghị gì.
Đầu tiên là diễn cảnh trong mưa, sau đó chính là cuối cùng một tuồng kịch phân, cũng là phần nặng nề nhất trong kịch bản.
Cha nữ chính, vì cứu nữ chính từ nước ngoài gấp trở về, một mình xông vào nơi nguy hiểm, nam chính cũng chạy tới, hai người rốt cuộc cũng gặp mặt, nhưng sau khi nam chính biết cha nữ chính là sát thủ liền muốn giết đối phương.
Mẹ của nữ chính, cầm bom uy hiếp, nữ chính vì không để nam chính bị liên lụy, cùng mẹ nữ chính, còn có ba nữ chính, cùng nhau nhảy xuống đập nước.
Đập nước lớn đương nhiên là không có, nhưng mà Hoành Điếm có rất nhiều sông nhỏ bình thường, thời điểm quay, yêu cầu rớt dây thép, bởi vì An Mộc phác quá khứ màn ảnh yêu cầu quay chụp.
Sau khi kiểm tra hết đạo cụ, bắt đầu quay.
An Mộc vì đã lừa gạt nam chính, không cho anh tiến lên, kiên quyết nói ra lời nói tàn nhẫn: “Nếu anh giết ba em, cho dù chết, em cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
Lời này nói ra, trên người cô mang theo bom, kiên quyết nhảy xuống con đập nước!
một khắc từ bờ đập nhảy xuốn, cô biểu tình rất chính xác, nhưng giây tiếp theo, cô liền cảm thấy toàn bộ sự tình mất khống chế!
Dây thép đâu?
Dây thép kéo cô về đâu?
Tại sao thân thể cô lại càng nặng như vậy!
Xôn xao!
An Mộc cả người rơi xuống nước!
An Mộc biết bơi, nhưng là bởi vì từ trên cầu đến mặt nước cũng có một khoảng cách không nhỏ, cho nên lần này, va chạm khiến cô có chút đau.
Hít hà một hơi, cô muốn trồi lên mặt nước, nhưng dưới chân vừa động, đó là một cổ xuyên tim đau đớn!
Không xong!
An Mộc trong lòng kêu một tiếng, cô bị trẹo chân rồi!
Chân không thể dùng sức, hơn nữa cánh tay còn bị dây thừng phía sau cuốn lấy, cô biết, ở trong nước nhất định phải thả lỏng thân thể, thân thể rốt cuộc cung nổi lên, cô mới vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe được tiếng kinh hô trên cầu của Triệu Việt Thâm!
Cô đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy phía sau, có một cái cục đá bén nhọn, đối diện cô!
Mà nàng bởi vì không thể dùng sức, toàn bộ thân thể đều nương theo dòng nước, đang gia tốc hướng về cục đá kia!
Một khi bị đâm trúng, cô sẽ không còn đường sống nữa!
Chẳng lẽ đây là chính là điểm dừng của cô sao?
Cô nỗ lực giãy giụa muốn đem cánh tay thả lỏng ra, nỗ lực giãy giụa muốn sống, nhưng đều vô dụng.
Cô chỉ có thể theo tốc độ dòng nước, hướng trên tảng đá hung hăng đâm qua.
Biến cố phát sinh quá đột ngột, người trên cầu cũng vì quay phim mà không ra tới một bộ phận, một đám người bu quanh trường quay, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...