Editor: Tuna
An Mộc khi còn nhỏ thường xuyên tới Đường gia, bởi vì Đường Hoa đã xem cô như con gái ruột.
Nhưng lúc này đây khi tới Đường gia, cô lại cảm thấy bước chân hết sức gian nan.
Mẹ của Đường Cảnh, Đường phu nhân, không thích cô, năm đó hai người cũng nháo được không thoải mái, cho nên lúc đó khi cô đến Đường gia, Đường phu nhân liền ngụy trang thành không muốn, chỉ là mắt lạnh xem cô:
“Đây không phải là đại minh tinh của chúng ta sao? Hôm nay sao lại có thời gian tới nhà của chúng tôi đây?”
Nói xong câu đó, bà liền cười lạnh một chút:
“Còn có a, những tên phóng viên đó viết loạn cái gì thế không biết, cô với Đường Cảnh nhà chúng tôi từ khi nào mà trở thành thanh mai trúc mã vậy?”
Đây là đang nói đến lần cô nháo với Hứa Lộ, nói cô là người thứ ba chen chân vào họ.
Lúc ấy An Mộc không ở đó, chỉ là Phong Kiêu thấy chướng mắt, cho nên phái người điều tra Đường Cảnh, đem sự tình thanh mai trúc mã của cô và anh ta nói ra hết.
Nghe Đường phu nhân nói, An Mộc cũng không có phản ứng gì, dù sao cũng là trưởng bối, tuy rằng không thích mình, nhưng nể mặt Đường Hoa, người mẹ quá cố của cô, cô cũng không muốn cùng đối phương so đo:
“Tôi đến tìm ông ngoại.”
“Ông ngoại?”
Đường phu nhân mở miệng:
“Ai là ông ngoại của cô? Cô họ An, trên người cũng không chảy dòng máu của Đường Hoa, ở đây nhận thân thích làm cái gì?”
An Mộc nhăn mày, vừa muốn nói chuyện, trên lầu liền truyền đến thanh âm của Đường lão phu nhân:
“Nói bừa cái gì đó?! Ở đây sao lại không phải là nhà ngoại của con bé?”
Đường lão phu nhân vừa xuất hiện, Đường phu nhân liền không hé răng.
Sau đó Đường lão phu nhân đi xuống tới, đến trước mặt An Mộc:
“An Mộc, làm sao vậy? Mới sáng sớm đã đến đây, đã ăn gì chưa?”
An Mộc gật gật đầu:
“Bà ngoại, con đã ăn rồi, lần này con đến là để hỏi chút chuyện với ông ngoại.”
Đường lão phu nhân, là người đối xử tốt nhất với cô trong nhà này, cho nên cô xưng hô với Đường lão phu nhân liền tương đối thân thiết.
Đường lão phu nhân cũng không hỏi là chuyện gì:
“Ông ấy sáng sớm liền đi ra ngoài đánh Thái Cực, phải nữa tiếng nữa mới về, hay là con ngồi bồi bà ngoại ăn một chút đi?”
An Mộc vội vã muốn đi tìm Đường lão gia, lắc lắc đầu:
“Để con đi tìm ông là được rồi.”
Đường lão phu nhân thấy bộ dáng cô sốt ruột, liền hiểu rõ chuyện của cô rất quan trọng, cũng không giữ nữa:
“Vậy con đi đi.”
An Mộc gật đầu, đi ra ngoài.
Đường lão gia thường xuyên đánh Thái Cực ở bên một cái hoa viên nhỏ, đây là thói quen ông đã giữ rất nhiều năm.
An Mộc đi lên phía trước, vòng qua một cái bồn hoa, quả nhiên liền nhìn thấy phía dưới bóng cây, một ông lão đang ở chậm rì rì đánh Thái Cực.
Cô đi qua đó, liền đứng ở bên người Đường lão gia, nhìn ông.
Cũng không biết đợi bao lâu, Đường lão gia rốt cuộc thu tay, lúc này mới nhìn về phía An Mộc, một đôi con ngươi tuy già nhưng vẫn như cũ cơ trí, nhìn về phía cô:
“Có chuyện gì?”
An Mộc cũng không muốn nhiều lời khách khí, chỉ mở miệng dò hỏi:
“Con tới hỏi một chút, chuyện tai nạn xe năm đó mà ba mẹ con gặp phải.”
Cô tiến về phía trước, nói:
“Năm đó, tai nạn bọn họ gặp phải là ngoài ý muốn sao? Hay?”là có nguyên nhân gì khác?”
Đường lão gia ngưng mi, nghĩ đến tai nạn năm đó, ông có chút đau lòng, ông biết An Mộc không phải vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này, vì thế mở miệng:
“Năm đó là có người đua xe, dẫn đến tai nạn xe cộ liên hoàn, xe ba mẹ của con, trùng hợp là bị đam lợi hại nhất.”
Có người đua xe……
An Mộc nắm chặt nắm tay.
Cô kỳ thật cho tới bây giờ, vẫn là không tin cái chết của cha mẹ cùng Phong Kiêu có quan hệ.
Cô cúi thấp đầu xuống:
“Vậy, người đua xe năm đó có tìm được không?”
Đường lão gia sắc bén nhìn cô:
“Tại sao lại muốn nói chuyện này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...